Phong Lưu Pháp Sư

Chương 182 :

Ngày đăng: 21:18 19/04/20


 



Dịch: hoangthuong



Biên dịch & biên tập: Long Nhất



"Long Nhất, chàng… chàng muốn làm gì?" Gương mặt xinh đẹp của Phong Linh hồng rực, ánh mắt long lanh, trái tim thiếu nữ đập rộn ràng như một chú hươu nhỏ đang nhảy múa.



Ánh mắt Long Nhất vừa ôn nhu lại vừa như xâm lược chăm chú ngắm nhìn Phong Linh, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nàng, cảm nhận được cơ thể nàng run lên nhè nhẹ. Hắn cười nhẹ nói: "Ta muốn làm gì, nàng còn không biết sao?" nói xong, đầu hắn từ từ hạ xuống, mục tiêu là đôi môi hồng mềm mại của Phong Linh.



Phong Linh tức thì có chút hoảng loạn, đôi tay không biết đặt vào đâu, vừa hi vọng lại vừa hoảng sợ. Trong lòng nàng dù đã sớm xác định mình là nữ nhân của Long Nhất, cũng đã sớm chuẩn bị đem tấm thân băng thanh ngọc khiết hiến dâng cho hắn, nhưng đến lúc tối hậu vẫn không ngăn được nỗi hoảng loạn, hắn thực sự phải có được nàng ở đây sao?



Đến khi đôi môi tham lam của Long Nhất cuộn lấy bờ môi nàng, trong đầu nàng nổ bùng một cái biến thành trống rỗng, mọi ý nghĩ đều bay tít lên chín tầng mây.



Hai người tình sôi như lửa cuốn chặt lấy nhau, hôn hít, vuốt ve, hận không thể nuốt lấy thân thể đối phương vào lòng.



Y phục rơi lả tả. Phong Linh lộ ra thân thể tuyết bạch như ngọc, song nhũ kiêu hãnh ngẩng cao dương danh với đời, căng tròn mà lại tràn đầy đàn tính. Long Nhất liếm đôi môi khô nóng, miệng há to không chút do dự ngậm lấy nụ hoa anh đào màu phấn hồng trên đỉnh núi.



Phong Linh rên lên một tiếng, thấy Long Nhất si mê nút chặt nhũ phong mình, nàng như mê đi, chỉ cảm thấy từ nơi sâu thẳm trong nội tâm dâng trào cảm giác tự hào đầy nữ tính, hai tay luồn vào mái tóc đen nhánh của Long Nhất, để mặc cho dục vọng bản thân dâng trào.



Đúng lúc dục hỏa hai người dâng trào đến không thể kiểm soát nổi, đột nhiên Long Nhất chấn động, lông măng mẫn cảm dựng ngược. Hắn cảm giác trong phòng có một cặp mắt đang chăm chú nhìn bọn họ. Long Nhất đại kinh lập tức phủ chăn che lên cơ thể gần như xích lõa của Phong Linh.



"Long Nhất?" Phong Linh khó hiểu nhìn Long Nhất.



"Là ai?" Long Nhất trầm giọng quát, tức tốc mặc lại y phục vén màn nhìn quanh. Nhưng trong phòng chỉ có Tiểu Tam, Hỏa kì lân cùng Cuồng lôi thú đang lăn lộn chơi đùa.



Long Nhất nhắm mắt dùng cảm giác đánh giá cẩn thận nhưng nhận thấy cảm giác bị nhìn trộm đó đã biến mất vô tung vô ảnh.
Thủy Nhược Nhan nghiến răng, cuối cùng không nhịn được lao tới nhào vào lòng Long Nhất, nhưng Nhân Nhân trên khuôn mặt lại lộ vẻ thất vọng, đôi mắt dõi về phía sau Long Nhất tìm kiếm.



"Long Nhất, Lăng Phong đâu?" Nhân Nhân thanh âm nghẹn ngào hỏi. Trải qua bao nhiêu chuyện, nàng chỉ muốn có một bộ ngực vững chãi để dựa dẫm vào, nhưng người trong mộng lại không có đây.



Long Nhất đang ôm Thủy Nhược Nhan toàn thân run nhẹ, miệng há ra, nhưng lại không nói được gì. Phiền phức lớn tới rồi, suất ca Lăng Phong chớp mắt biến thành Phong Linh, hơn nữa còn trở thành nữ nhân của hắn. Đến lúc Nhân Nhân biết được không hiểu có vì không chịu nổi cú kích động này mà ngất xỉu không nữa?



"Hắn… hắn…" Long Nhất nửa ngày trời cũng không nói ra nổi.



"Lăng Phong huynh ấy làm sao? Cho ta biết chàng làm sao?" Nhân Nhân thấy biểu tình như vậy của Long Nhất, nghĩ Lăng Phong gặp chuyện, trong lòng tức thì kinh hoảng.



Long Nhất không biết trả lời thế nào. Hắn quay đầu nhìn về thạch môn sau lưng, ánh mắt mọi người cũng nhìn theo.



Chính tại lúc này, thạch môn đột nhiên mở ra.



"Lăng Phong." Nhân Nhân vừa kinh ngạc vừa sung sướng hô to rồi chạy tới ôm chặt Phong Linh, không đúng, giờ là Lăng Phong.



Long Nhất ngây người nhìn Phong Linh vừa biến trở lại thành Lăng Phong, cười khổ hai tiếng, không biết nha đầu đáo để này định làm trò quỷ gì đây.



Lăng Phong nhìn Long Nhất với vẻ xin lỗi, vừa muốn tách Nhân Nhân đang như bạch tuộc bám chặt mình ra, không ngờ Nhân Nhân lại kiên quyết ôm chặt không rời, ngoan cố rúc sâu vào lòng nàng.



Lăng Phong thấy không tách ra được, lại thấy Nhân Nhân đang nức nở trong lòng, khẽ thở dài, bàn tay vỗ về an ủi bờ lưng nàng.



Tây Môn Vô Hận nhìn Nhân Nhân đang được Lăng Phong ôm trong lòng, lại nhìn Thủy Nhược Nhan đang trong lòng Long Nhất, liền cảm thấy bất mãn. Nàng bèn kéo cánh tay Long Nhất, đẩy Thủy Nhược Nhan dịch sang một chút rồi cũng nhảy vào lòng Long Nhất tranh giành một chỗ.