Phong Lưu Pháp Sư

Chương 202 :

Ngày đăng: 21:18 19/04/20


 



Dịch: Raphael



Biên dịch & biên tập: Long Nhất Tây Môn Vô Hận chỉ cảm thấy trong lòng hoảng loạn, hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ phức tạp cuộn lên trong tâm tư nàng, không ngừng gây xáo trộn. Nàng chậm chạp lê bước xuống lầu, ra khỏi khu nhà túc xá, ngồi xuống băng ghế đá dưới gốc cây đại thụ trong sân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng có chút sợ hãi có chút mơ màng.



Long Nhất tựa như một mặt trời ánh sáng tỏa ra vạn trượng, luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Đặc biệt là nữ hài tử căn bản khó có thể kháng cự mị lực trên người hắn. Nụ cười mỉm lúc thì tươi sáng lúc thì tà ác của hắn, thái độ khi thì đứng đắn, nghiêm chỉnh khi thì hỉ hả mặt dày, thực lực cường đại, diện mạo xuất sắc, lúc thoải mái cười thì thập phần hóm hỉnh, cho dù cô gái có lạnh như băng cũng sẽ bị hắn làm cho tan chảy.



Tây Môn Vô Hận khẽ thở dài một hơi. Vị sư phụ theo như lời nhị ca nàng nói thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể giúp một gã công tử nhà giàu bất học vô thuật thoát thai hoán cốt thành nhân vật như thế. Ngoại trừ tướng mạo gần như không đổi, hết thảy mọi thứ khác hình như đều biến đổi thành một người khác. Có lúc nàng thật sự hoài nghi người này rốt cuộc có phải là nhị ca nàng không, hay chỉ có vẻ ngoài giống nhị ca nàng thôi.



Nếu y không phải là nhị ca thật là tốt biết bao a, Tây Môn Vô Hận vô thức lẩm bẩm nói.



Ánh mắt Âu đại mụ đang chăm chú dõi theo Tây Môn Vô Hận lấp loáng. Thấy Tây Môn Vô Hận cô độc dưới ánh trăng, bà ta thầm than vãn: "Thật sự là oan nghiệt a, tên hỗn tiểu tử Tây Môn Nộ đó sinh được nhi tử hay a. Ôi, chẳng lẽ trời cao đã định rồi sao?"



Âu đại mụ đi ra ngoài túc xá, nhìn bước chân như thong thả không ngờ lại chỉ trong chớp mắt đã tới bên cạnh Tây Môn Vô Hận.



"Nhóc con, có tâm sự gì sao?" Âu đại mụ ngồi xuống bên cạnh Tây Môn Vô Hận, vỗ vỗ vai nàng hiền từ hỏi.



Tây Môn Vô Hận quay đầu, thấy ánh mắt ôn nhu ân cần đó của Âu đại mụ, bất giác sống mũi cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống. Nàng chẳng hiểu tại sao mình lại thất thố như vậy, chỉ cảm thấy ánh mắt Âu đại mụ thật ấm áp, thật thân thiết.



Âu đại mụ âu yếm ôm Tây Môn Vô Hận vào lòng, dỗ dành: "Có chuyện gì nói cho đại mụ, đại mụ dù sao sống nhiều năm rồi, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp cho con."



Đối diện với Âu đại mụ luôn đem lại cảm giác thập phần thân thiết, Tây Môn Vô Hận đột nhiên nổi lên một cảm giác khát vọng muốn được thổ lộ hết. Chuyện này chôn dấu ở trong lòng đã rất lâu, nàng không dám nói, thậm chí ép buộc chính mình không được nghĩ đến nữa, thật sự chịu đựng rất khổ cực.



"Âu đại mụ, con khổ quá, thật sự là rất khổ." Tây Môn Vô Hận cắn răng thổn thức. Thân thể khẽ run lên, hai nắm tay đều bị nàng siết đến trắng bệch.




"Kìa đại tỷ, cho dù ta đoán được rồi cũng không cần tức giận đến bốc lửa vậy, dù sao cũng lớn tuổi rồi mà." Long Nhất một mặt dùng tinh thần lực cùng nội lực ngăn cản, một mặt hắc hắc cười nói.



Trung niên mỹ phụ buông cự kiếm, khí thế tan hết, chỉ còn một nỗi thương cảm và phiền muộn nhàn nhạt.



Thấy trung niên mỹ phụ thương cảm, Long Nhất đột nhiên cảm thấy hơi quá đáng, vì vậy liền nói: "Đại tỷ, là ta nói hươu nói vượn, người đừng để trong lòng. Người xinh đẹp như vậy, gia gia ta năm đó khẳng định bị người mê hoặc đến điên dại."



Trung niên mỹ phụ ngẩng đầu lên nở nụ cười yếu ớt, nói: "Tên tiểu tử nhà ngươi, Tây Môn gia tộc thời nào cũng giống nhau, lời ngon tiếng ngọt lừa gạt chết người ta."



"Lời ngon tiếng ngọt? Đó là cái gì? Ta nói thế nhưng quả thật đó là lời thật lòng." Long Nhất cười đáp.



"Được rồi, ngươi đừng rót mê hồn thang cho ta nữa. Sau này không được làm cho hai nữ hài tử đó thương tâm nữa. Ta mà biết được, không thể không lột da ngươi." Trung niên mỹ phụ uể oải nói.



"Yên tâm đi, hôm nay là ta không đúng, sau này sẽ không thế nữa." Long Nhất nhận lỗi nói, nhưng trong đáy lòng lại có một tia nghi vấn. Hắn cũng làm cho Tây Môn Vô Hận thương tâm sao? Làm sao trung niên mỹ phụ lại đem hai nàng gộp làm một. Hắn có một loại ảo giác, hình như Tây Môn Vô Hận ở phía sau mới là người trung niên mỹ phụ thật sự muốn nhắc tới.



Trung niên mỹ phụ gật đầu, nói: "Ngày nay cục thế đại lục lộn xộn phức tạp, những tháng ngày tiêu dao của ngươi cũng sẽ nhanh đến hồi kết a, phàm làm việc gì cũng phải cân nhắc cẩn thận rồi mới hành động."



Trung niên mỹ phụ nói xong liền như quỷ ảnh biến mất trong đêm tối.



Long Nhất theo thói quen vuốt vuốt cằm. Nữ nhân này nói chuyện sao lại giống lão đầu tử nhà hắn đến vậy. Nhớ lại lúc trước khi ra đi, Tây Môn Nộ cũng dặn dò hắn như vậy.



PHONG LƯU PHÁP SƯ