Phong Lưu Pháp Sư
Chương 204 :
Ngày đăng: 21:18 19/04/20
Dịch: Raphael
Biên dịch & biên tập: Long Nhất Có lẽ trở về là một lựa chọn không sai lầm. Long Nhất trong lòng thầm nghĩ. Bất quá hắn tuyệt không muốn cuốn vào vòng ân ân oán oán giữa các gia tộc môn phiệt. Hắn một khi trở về, tất sẽ liên lụy tới lợi ích của rất nhiều người, đến lúc đó sợ rằng cũng không phải do hắn định đoạt nữa. Cũng thật sự là hao tâm tổn trí a.
Chỉ lát sau, Long Nhất liền đi tới dưới lầu nữ sinh túc xá, liếc mắt thấy Âu đại mụ đang lúi húi bận rộn gì đó, thân hình chợt lóe lên vọt vào trong.
Âu đại mụ đứng thẳng lên, cặp mắt tinh quang lấp lánh nhìn theo. Vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt như cười mà không cười của Long Nhất.
"Âu đại mụ, đêm qua ngủ ngon giấc không?" Long Nhất cười hì hì hỏi.
Âu đại mụ sắc mặt khẽ biến, cất giọng khàn khàn nói: "Xú tiểu tử, còn không mau cút xéo đi."
Long Nhất cười hắc hắc, rốt cục xác định Âu đại mụ này chính là vị nữ Kiếm thánh có một chân* với gia gia hắn. Vốn hắn chỉ là hoài nghi. Bởi vì trong đêm trước khi tham gia đại hội mạo hiểm, hắn cảm thấy nhãn thần của Âu đại mụ này quen quen, đến tối qua sau khi lại gặp nữ Kiếm thánh đó, trong lòng hắn liền có hoài nghi. Vừa rồi thử một chút như vậy, quả thật đã giúp hắn minh bạch.
Long Nhất vọt lên lầu, trong lòng lại trầm tư. Đúng là quái sự năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều. Bà ta đường đường là một Kiếm thánh vì sao phải dịch dung thành một Âu đại mụ gác cửa tại Thánh Ma học viện đây? Chắc phải có mục đích gì rồi.
Long Nhất không tốn chút lực nào chấn mở cửa túc xá của Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận, lách người lọt vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Phòng khách không có ai, nhưng từ phòng tắm lại vọng ra tiếng nước chảy ào ào, vậy tức là có ai đó đang tắm bên trong. Long Nhất nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Long Linh Nhi, nhìn áo ngủ bằng gấm để bên đầu giường, còn trên giường lại không có người, vậy người đang tắm trong phòng tắm nhất định là nàng.
Ngồi ở trên chiếc trường kỷ êm ái, Long Nhất nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, nghĩ tới Long Linh Nhi ở bên trong đang dùng tay nhẹ nhàng kỳ cọ toàn thân, cổ ngọc trắng tinh đó, xương quai xanh tinh xảo, ngọc phong ngỗ nghịch như sóng lớn, đi xuống một chút là tiểu phúc bằng phẳng, đi xuống tiếp, đi xuống…
"Sao vậy? Nhìn không đẹp sao?" Tây Môn Vô Hận hỏi.
Long Nhất lắc đầu, than thở: "Không phải, là quá đẹp, đơn giản là đẹp tuyệt trần a. Muội mà đi ra ngoài chẳng phải sẽ tàn hại hết lũ nam nhân chúng ta sao?"
"Tại sao?" Tây Môn Vô Hận thắc mắc.
"Bọn họ một khi thấy muội thì đến hồn phách cũng bị muội câu dẫn mất, còn không phải là tàn hại sao?" Long Nhất hà hà cười nói.
"Đáng ghét, sao hồn phách nhị ca huynh lại không bị muội câu dẫn mất hả." Tây Môn Vô Hận vui vẻ cười đáp.
"Hứ, nhị ca muội đã gặp qua vô số người đẹp, so với những tiểu tử đang kêu ngeo ngeo gọi mái tất nhiên định lực phải hơn." Long Nhất giở giọng thối. Hắn cũng không dám nói, kỳ thật hắn vừa rồi cũng có một sát na thất thần. Trong lòng hắn cũng không thể không thừa nhận, Tây Môn Vô Hận quả nhiên là tuyệt thế mỹ nhân thế gian ít có. Đặc biệt là sau khi tắm gội cả người toát ra khí tức thơm tho tươi mát, đối với nam nhân mà nói tuyệt đối là sự hấp dẫn trí mạng.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ Tây Môn Vô Hận đột nhiên mở ra. Long Linh Nhi mặc áo ngủ thanh tú đứng ở cửa, sững sờ nhìn hai huynh muội đang cười đùa huyên náo.
* Có một chân: Ám chỉ có quan hệ tình cảm mập mờ.
PHONG LƯU PHÁP SƯ