Phong Lưu Pháp Sư
Chương 211 : Càn Khôn Điểm Huyệt Thủ
Ngày đăng: 21:18 19/04/20
Dịch: anhtuanek
Biên dịch & biên tập: Long Nhất Tinh Linh nữ vương vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế thủ tọa, không lên tiếng đánh thức hai người đang chìm đắm trong niềm vui trùng phùng. Bà ta biết rằng, thời gian ở chung của hai người cũng không có nhiều, một khi Long Nhất đi rồi thì không thể chỉ vài tháng ngắn ngủi là có thể gặp lại nhau. Tinh Linh tộc tuyệt đối không được mạo hiểm cuốn vào vòng xoáy chiến tranh của đại lục, mà mỗi lần Thương Lan đại lục bộc phát chiến tranh toàn diện thì tuyệt không thể chỉ năm một năm hai là kết thúc được. Huống hồ chiến tranh trong nội bộ Cuồng Long đế quốc cũng sắp gia tăng, đến lúc đó là Long thị nhất tộc vẫn đứng vững không ngã, hay là Tây Môn gia tộc thay thế vào đó cũng chưa thể đoán được.
"Lão đại." Ngay khi Long Nhất cùng Lộ Thiến Á hôn hít đến thiên hôn địa ám, thì một âm thanh thô ráp tựa lôi gầm vang vọng khắp đại sảnh.
Long Nhất rời khỏi đôi môi thơm đỏ mọng của Lộ Thiến Á, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một hán tử thân cao tám thước, trên đầu có hai cái sừng trâu đang kích động đứng ở cách hắn ta không xa, hiển nhiên là vị huynh đệ lâu ngày không gặp mặt – Man Ngưu.
Lộ Thiến Á yêu kiều chui ra khỏi lòng Long Nhất, vừa quay đầu liền nhìn thấy lưỡng nữ Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi mới bị bỏ mặc, yêu kiều mỉm cười rồi bước qua bên đó. Mặc dù ngày đó lúc đi theo Long Nhất vừa mới đến Mễ Á công quốc đã từng đối lập với bọn họ, nhưng chuyện xưa giờ đã không còn tất yếu nữa.
"Man Ngưu, cái tên gia hỏa nhà đệ" Long Nhất hoan hỉ tiến lên phía trước, đấm một quyền lên bộ ngực cường tráng của Man Ngưu, sau đó thực hiện cái ôm của nam nhân với nhau.
"Tên to xác, có phải đệ đã mắc kẹt trong bể ôn nhu không mà lâu đến thế vẫn không thấy đến tìm ta." Long Nhất nhảy lên cốc vào đầu của Man Ngưu một cái.
Man Ngưu xoa xoa nơi bị Long Nhất gõ vào, đột nhiên phát hiện thấy bản thân cũng rất là nhớ nhung cái cảm giác này, xem ra tên gia hoả này đã bị Long Nhất ngược đãi thành tính rồi.
"Lão đại, đệ sớm đã muốn đến Mễ Á công quốc tìm huynh, nhưng Phục Ma Côn Pháp và Kim Chung Tráo đúng lúc đạt đến bình cảnh, vì thế nên đệ tính sau khi đột phá rồi mới đi." Man Ngưu ha hả cười nói, giọng điệu tràn ngập hưng phấn, xem ra hiện tại đã đột phá rồi.
Long Nhất nhìn trên nhìn dưới đánh giá Man Ngưu một lúc, sau đó dùng tinh thần lực kiểm tra, bất ngờ đề chưởng vận khí, cách không đẩy ra một chưởng về phía ngực của Man Ngưu. Chỉ nghe bình một tiếng, Man Ngưu xoạt xoạt lùi lại mấy bước, huyết khí nhộn nhạo không ngừng, trên khuôn mặt trâu cũng xuất hiện màu đỏ hồng.
"Không tệ, có tiến bộ." Long Nhất hài lòng cười nói. Cũng nên biết rằng Ngạo Thiên Quyết của hắn hiện tại đã đạt đến tầng thứ ba rồi, công lực vượt xa trước kia. Man Ngưu có thể trong lúc không phòng bị mà vẫn có khả năng chịu được năm thành công lực của hắn mà không thụ thương, điều này đủ để nói lên vấn đề rồi.
Long Linh Nhi mím chặt môi, rồi khẽ thở ra một hơi, đứng dậy quay sang Tây Môn Vô Hận nói: "Vô Hận, chúng ta qua bên kia xem thử đi."
Tây Môn Vô Hận quay đầu lại nhìn rồi gật đầu đồng ý, biết là Long Linh Nhi muốn tạo không gian riêng cho Long Nhất và Lộ Thiến Á. Xem ra tình ái thực sự là có thể cải biến cả một con người, dù là tâm lí không dễ chịu, nhưng vẫn còn suy nghĩ cho đối phương, đó có lẽ là ma lực của tình ái vậy.
Hai người vừa đi, Man Ngưu cũng biết đường rút lui, bên cạnh hồ chỉ còn lại Long Nhất và Lộ Thiến Á tĩnh lặng ôm ấp dưới vầng dương chiều.
Không khí tựa hồ như bắt đầu có chút xao động, tay thon của Lộ Thiến Á bắt đầu vô ý thức di chuyển trên cái lưng săn chắc của Long Nhất, hơi thở cũng trở nên gấp rút, thân thể bắt đầu không an phận lắc qua lắc lại trong lòng Long Nhất.
Đó là loại tín hiệu gì, người từng lăn lộn đã lâu trên tình trường như Long Nhất làm sao lại không biết, nỗi nhớ nhung quá sâu đậm, thì từ con tim chuyển sang thân thể là chuyện dễ hiểu.
Bàn tay Long Nhất cũng chầm chậm lướt xuống, nhẹ nhàng xoa nắn đồn bộ đầy đặn của Lộ Thiến Á.
"Long Nhất…" Lộ Thiến Á mê li hô hoán, thân thể lúc cảm thấy cái vật cứng ngắc nóng bỏng đang chĩa vào giữa đôi chân mình càng trở nên mềm nhũn vô lực, thần trí bắt đầu từ từ trôi đi, còn tình dục lại chầm chậm dâng lên.
Long Nhất ôm lấy Lộ Thiến Á, lắc mình biến mất khỏi chỗ cũ mà trong không khí vẫn còn lưu lại trận trận xuân ý nóng bỏng.
"Tử sắc lang, đại phôi đản, xú gia hỏa." Ở phía xa, Long Linh Nhi nhìn thấy hai người biến mất, lí nào lại không biết bọn họ đi làm trò gì, mắt nhòe lệ hoa lẩm bẩm mắng chửi. Rốt cuộc trong lòng nàng đúng là thả lỏng không nổi.
PHONG LƯU PHÁP SƯ