Phong Lưu Pháp Sư
Chương 218 : Hoàng đế Long Chiến
Ngày đăng: 21:18 19/04/20
Dịch: Raphael
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Nam Cung Hương Vân liều mạng vùng vẫy vài cái, nhưng bắp chân nhỏ nhắn bị kẹp giữa hai chân Long Nhất giãy dụa như thế nào cũng không thoát ra được. Nàng xấu hổ giận dữ ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy vẻ mặt tươi cười dâm đãng của Long Nhất, lông mày giãn ra mắt mở lớn như có phần say mê, ngay giữa lúc đó đột nhiên kinh hãi khi cảm thấy mũi chân mình chạm phải một dị vật gì đó cứng cứng. Nàng mặc dù mười phần ngỗ ngược, nhưng dù thế nào nàng cũng chỉ là một hoàng hoa khuê nữ, cái vũ khí đó làm cho nàng không thở nổi, thiếu chút nữa ngạt thở mà ngất đi.
"Tử sắc lang, ta giết ngươi." Nam Cung Hương Vân một kiếm chém về hướng cổ Long Nhất, vận hết sức đúng là không để lại một chút đường lui.
Đối với Long Nhất mà nói, mấy chiêu này của Nam Cung Hương Vân căn bản không để vào mắt, với hắn không có lấy một điểm uy hiếp. Cũng không thấy tay hắn có động tác gì, liền đã nhẹ nhàng bắt được cổ tay Nam Cung Hương Vân, trông cứ như là Nam Cung Hương Vân cố tình đưa tay cho hắn nắm lấy vậy.
"Nữ hài tử nhà nào cũng đều thích đánh nhau thích giết người mỗi ngày vậy thì thành ra thể thống gì, còn phải ngoan ngoãn ở nhà làm hiền thê lương mẫu chứ." Long Nhất buông bàn chân ở giữa hai chân hắn ra, bàn tay kéo nhẹ, Nam Cung Hương Vân liền rơi vào trong lòng hắn, bốn mắt đối nhau cách chưa đến hai phân.
Cứ giữ nguyên như vậy trong khoảng chừng mười giây đồng hồ, Nam Cung Hương Vân mới kinh động trở lại, bắt đầu vùng vẫy mãnh liệt trong lòng Long Nhất.
Trong cổ họng Long Nhất phát ra hai tiếng kêu ực ực kỳ quái. Thật sự không có biện pháp nào a, hắn là nam nhân, định lực không có bao nhiêu, ngươi bảo một tiểu mỹ nhân như Nam Cung Hương Vân các đường cong lộ hết ra cứ ở trong lòng xoay đi xoay lại như vậy, không có phản ứng nhất định là có vấn đề.
Bỗng nhiên, thân thể Nam Cung Hương Vân đột nhiên cứng đờ bất động, đôi má xinh xắn dần dần trở nên đỏ bừng, hình như còn sinh ra nhiệt khí đang tỏa ra nữa. Trời ạ, cái vật cứng rắn đó trên tiểu phúc nàng là cái gì vậy? Nam Cung Hương Vân không phải là một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, tất nhiên là hiểu rõ cái hung khí này dùng để làm gì.
"Buông ta ra?" Nam Cung Hương Vân cúi đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới nhẹ giọng nói. Nàng cuối cùng đã khuất phục, sợ bỗng chẳng may tên sắc lang này lại đại phát thú tính sẽ hành xử nàng luôn.
Thấy Nam Cung Hương Vân đã tiêu tan hết vẻ kiêu căng, Long Nhất đắc ý nở nụ cười. Chuyện nhỏ, chẳng nhẽ còn không chinh phục nổi tiểu nha đầu ngốc này. Long Nhất buông tay ra, Nam Cung Hương Vân được tự do.
Chỉ là Long Nhất cũng không đắc ý được bao lâu, chợt nghe dưới chân một trận kình phong, hắn vội vàng lui lại phía sau hai bước, chân của Nam Cung Hương Vân đã hung dữ đạp mạnh xuống chỗ hắn vừa đứng.
Thấy đánh lén thất bại, Nam Cung Hương Vân có phần nản chí, nàng trừng mắt với Long Nhất mắng: "Xú sắc lang, ngươi vẫn không chịu nhường ta một chút sao. Giẫm ngươi một cái sẽ chết ngươi à."
Long Nhất ngạc nhiên, sau đó đưa chân ra nói: "Vậy nàng giẫm đi."
Nam Cung Hương Vân cũng quả nhiên không khách khí, nhấc chân lên hung hăng đạp vài cái lên chân Long Nhất. Như còn chưa đã, nàng nhảy lên dùng cả hai chân để giẫm.
"Thỏa mãn chưa?" Long Nhất hắc hắc cười hỏi, nhãn châu quan sát đường cong lung linh của Nam Cung Hương Vân. Quần ngoài của nàng là tơ tằm, sau khi bị ngấm ướt có thể lờ mờ thấy được nội y phấn hồng bên trong.
Nam Cung Hương Vân gật đầu, đột nhiên phát giác ánh mắt Long Nhất rất không hợp lý, vừa cúi đầu nhìn mới thấy xuân quang tiết lộ. Nàng hai tay khép lại che ngực một chút, đột nhiên lại buông tay xuống, cố gắng ưỡn thẳng bộ ngực cao ngạo đứng ở trước mặt Long Nhất. Hừ, dám nói nàng không có ngực không có kiều đồn, từ bây giờ để tên sắc lang ngươi hết gièm pha, Nam Cung Hương Vân trong lòng thầm nghĩ.
Loại cử chỉ khác hẳn với người thường này của Nam Cung Hương Vân ngược lại làm cho Long Nhất sửng sốt một chút, rồi sau đó lắc đầu bật cười. Nha đầu này cũng thật có cá tính.
"Này, nàng không lạnh sao?" Long Nhất hắc hắc cười nói.
Nhóm ba người Long Nhất tất nhiên là khiến người khác chú ý. Mặc dù rời xa Đằng Long thành đã hai năm có thừa, nhưng dân chúng Đằng Long thành đã có ấn tượng rất sâu sắc với bộ mặt của Tây Môn Vũ, bởi vậy đi đến đâu người đi đường cũng vội vàng tránh đường. Tiểu Bá Vương năm xưa đã trở lại.
Đối với thái độ của mọi người Long Nhất đều không thèm để ý, tự do đi lại khắp nơi. Đằng Long thành cũng không có thay đổi gì quá lớn, cơ bản vẫn giống như trong ký ức của hắn.
Thân thiết cùng với một loại cảm giác quen thuộc không sao nói rõ được chính là tâm trạng của Long Nhất lúc này. Từng viên ngói viên gạch của Đằng Long thành đều đem lại cho hắn một loại cảm thụ kỳ lạ. Trên đường đi, mấy người Long Nhất thuận tiện cứ vừa đi vừa ăn. Các món quà vặt ven đường ở Đằng Long thành được coi là điểm đặc sắc nhất. Trong ký ức tên tiểu tử Tây Môn Vũ này cũng hay vừa đi vừa la cà ăn uống, điểm khác nhau là gã không bao giờ trả tiền còn Long Nhất thì không như vậy. Người ta buôn bán đã không dễ dàng, làm sao có thể nhẫn tâm bóc lột đi tiền mồ hôi nước mắt của họ.
Chỉ là khiến Long Nhất kinh ngạc nhất là, mỗi khi Long Nhất đưa tiền, mọi người đều không dám thu, còn quỳ xuống cầu xin Long Nhất lấy lại tiền. Bộ dạng run như cầy sấy đó khiến hắn than thở trong lòng. Tên gia hỏa Tây Môn Vũ này thật sự xứng đáng là bá vương a, đã hơn hai năm trôi qua mà dư uy vẫn tồn tại a.
Làm cho Long Nhất dở khóc dở cười nhất là một vài tiểu cô nương, thiếu phụ trẻ vừa nhìn thấy Long Nhất liền vội vàng chui ngay vào nấp trong quầy hàng bên đường, nếu bất tiện liền quay người bỏ chạy, sợ bị hắn chà đạp không bằng.
Năm nay làm người tốt thật khó a, Long Nhất trong lòng thầm nghĩ, vậy thì cứ dứt khoát làm người xấu đi. Long Nhất nghênh ngang đi qua các con đường nhộn nhịp, dừng lại ở các tiệm ven đường lấy bất kỳ cái gì hắn thích hoặc không thích trả tiền đàng hoàng, như vậy ngược lại khiến cho các vị chủ hàng không còn nghi thần nghi quỷ, dáng vẻ lại thêm phần an tâm, thật rõ là đã chịu ngược đãi thành tính.
Đang lúc Long Nhất mang theo ký ức xuyên qua một cái hẻm nhỏ ở Đằng Long thành, chợt thấy tiểu lâu phía trước không xa đang có rất nhiều người vây quanh, một trường âm thanh nhốn nháo truyền đến, thỉnh thoảng xen vào đó là mấy tiếng kêu thảm thiết.
"Đi xem sao." Long Nhất tự nhiên có hứng thú nói, dẫn Man Ngưu cùng Tiểu Y đi tới.
Có người phát hiện ba người Long Nhất đi tới, liền nói với người bên cạnh, lập tức mở ra một con đường rộng cho hắn đi vào.
Long Nhất vừa mới đi đến, liền thấy một bóng đen từ tửu lâu bay ra ngoài về phía hắn. Không cần Long Nhất động thủ, Man Ngưu từ phía sau tung ra một cước đá bóng đen bay ngược trở lại, bịch một tiếng nện vào vách tường tửu lâu, hóa ra là một người hầu mặc trang phục gia đinh.
Cũng lúc này, lại có những tiếng kêu thảm thiết truyền đến không ngừng. Từng gã gia đinh bộ dáng thảm hại bị ném ra ngoài, rên rỉ bò trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Long Nhất nhìn vào tửu lâu, một tấm biển màu vàng khắc ba chữ to như rồng bay phượng múa: Vọng Giang Lâu. Trong trí nhớ của Long Nhất, đây là một tửu lâu hàng đầu tại Đằng Long thành, lúc trước Tây Môn Vũ cũng thường xuyên tụ hội ở chỗ này cùng lũ bằng hữu mèo mả gà đồng của hắn.
Chỉ trong chốc lát sau, hai quý tộc công tử thân mặc cẩm y ngọc bào bị đánh đến mặt mũi sưng vù thâm tím bị ném ra ngoài, đến nửa ngày cũng chưa bò dậy nổi.
"Còn không mau cút đi, nếu ta còn thấy các ngươi, thấy lần nào đánh lần đó." Một thân hình rắn rỏi xuất hiện trước cửa Vọng Giang lâu.
Trên mặt Long Nhất thoáng hiện một chút ngạc nhiên, một nam nhân lãnh khốc, đường nét khuôn mặt người này cứng rắn lạnh lùng, giống như được điêu khắc từ cẩm thạch, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, toàn thân lãnh khí bức người. Nhưng khiến cho Long Nhất giật mình chấn kinh chính là mái tóc màu lục của hắn. Màu tóc đó rõ ràng là điểm đặc thù của người Mạc Tây tộc, chẳng lẽ Mạc Tây tộc quả nhiên mỗi người đều là anh tài, Long Nhất trong lòng thầm nghĩ. Hắn sau khi đến thế giới này đã gặp gỡ ba người Mạc Tây tộc, thêm lần này là người thứ tư.
Người thứ nhất tự nhiên là Ti Bích, niên kỷ còn nhỏ mà đã là Đại ma pháp sư, bây giờ chẳng biết đã đạt đến cảnh giới nào rồi. Tiếp đó là sau khi ra khỏi hoang mãng thảo nguyên đi đến sát biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc tình cờ gặp được đường tỷ cùng tỷ phu của Ti Bích, cũng là những người có thực lực rất cao. Hôm nay lại tình cờ gặp được nam nhân Mạc Tây tộc này càng làm cho Long Nhất kinh ngạc. Nam nhân này trên người chẳng những có sự ba động của đấu khí mà còn có sự ba động của ma pháp nguyên tố, không ngờ là ma-võ song tu hiếm thấy.
"Ngươi … có gan thì ở lại đó đợi ta." Hai gã quý tộc công tử mặt mũi thâm tím được mấy gia đinh còn chút lực hành động đỡ dậy, miệng hùm gan sứa nói xong liền định chạy về gọi cứu binh.
Bọn chúng vừa quay người liền trông thấy Long Nhất, tiếp đó thân thể đột nhiên run lên, lộ ra vẻ mặt mừng như điên.