Phong Lưu Pháp Sư

Chương 225 : Tình yêu của Lệ Thanh - Có người xâm nhập

Ngày đăng: 21:19 19/04/20


 



Dịch: 123abc



Biên dịch & biên tập: Long Nhất Long Nhất ở lại doanh trại tới tận lúc hoàng hôn, hơn nữa hắn lại còn có cơ hội trải nghiệm cái hương vị cơm quân đội là như thế nào. Bởi vì Cuồng Long Quân Đoàn số lượng binh sĩ rất đông, vì thế rau thịt cũng không nhiều, ăn xong thì chỉ còn có trái cây để nhai. Long Nhất vừa ăn đã thấy có mùi có vị, hắn vốn dĩ không phải là kẻ kén cá chọn canh.



Hoàng hôn nhạt dần, ánh mặt trời sáng lên một màu hoàng kim le lói ngoài chân trời, như không cam tâm chìm xuống như thế. Long Nhất theo ánh dương quang cuối cùng rời khỏi doanh trại, trong lòng ít nhiều đã có chút kiến thức về Cuồng Long quân đoàn. Tuy đối với quân đoàn được coi là tinh nhuệ nhất của Cuồng Long đế quốc còn chút hoài nghi, nhưng hắn thật không thể nào không thừa nhận đây tuyệt đối là một lực lượng cứng như sắt thép, đặc biệt là Huyết Sắc kị binh đoàn, có thể được xem là tinh anh trong các tinh anh.



Tiền thế Long Nhất đối với kị binh cũng có một số kiến giải nhất định, nhưng thật sự lại chưa từng tiếp xúc qua, bởi vì thời đó kị binh đã sớm bị đào thải. Trưa nay tại doanh trại nhìn Huyết Sắc kị binh đoàn đối chiến diễn tập, khí thế hủy thiên diệt địa, trời đất biến sắc, bài sơn đảo hải, đánh tới một đợt sóng màu máu hung dũng gầm thét, mặt đất cũng bị chấn rung, làm cho tim cũng nhanh chóng đập như trống trận, chỉ có hai từ có thể hình dung, đó là chấn động. Hơn nữa đó là những chấn động uy dũng, càng làm cho người ta nhiệt huyết dâng trào.



Kị binh tại cái thời đại dùng "hàng nguội" này tuyệt đối không gì tồn tại có thể thay thế, họ có thể dễ dàng xé toang phòng ngự của địch nhân, lại có thể ở trong thiên quân vạn mã tới lui như gió. Đương nhiên, khi hai quân đối mặt, khẳng định có cách đối phó với phòng ngự của kị binh, ví dụ như sử dụng công kích khoảng cách xa của ma pháp sư.



Long Nhất vừa bước đi vừa suy nghĩ, bất giác đã về đến Tây Môn phủ.



Vừa bước vào đại sảnh, Long Nhất đã thấy mẫu thân hắn, Đông Phương Uyển đang trò chuyện thân mật với một lão nhân thần thái quắc thước, đầu tóc trắng phau.



"Vũ nhi, còn không mau lại bái kiến ngoại công." Vừa thấy Long Nhất tiến lại, Đông Phương Uyển mở miệng cười nói.



Long Nhất trong sát na đó đã nhớ ra người này là ai. Chính là đại gia chủ hiện thời của Đông Phương gia tộc Đông Phương Khải Minh,cũng chính là ngoại công của Tây Môn Vũ, đương nhiên giờ đây biến thành ngoại công của mình.



"Vũ nhi tham kiến ngoại công. Ngoại công, người càng lúc càng trẻ ra đấy." Long Nhất tiến đến trước mặt Đông Phương Khải Minh mỉm cười nói, không hề có chút giả tạo nào. Trong kí ức của Long Nhất, Tây Môn Vũ luôn luôn được Đông Phương Khải Minh thương yêu như ông trời con, nói chuyện với lão luôn chẳng có tôn ti trật tự gì ráo.



"Phải không a? Xú tiểu tử ngươi, ba tấc lưỡi xem ra đã dài thêm rồi." Đông Phương Khải Minh cười ha ha đứng lên, bàn tay to vỗ cái bốp lên bờ vai của Long Nhất, một cỗ cường lực khoan thẳng vào cơ thể.



Long Nhất cười hắc hắc, nội lực hộ thể Ngạo Thiên Quyết theo bản năng đem cỗ lực lượng này phản chấn trở lại.
Long Nhất vỗ vỗ lên vai của Lệ Thanh, cười bảo: "Chỉ cần người ngươi yêu hạnh phúc là tốt rồi. Ngươi lúc đầu không phải là muốn làm cho cô gái ngươi yêu hạnh phúc sao? Nếu như người khác có thể mang lại cho nàng hạnh phúc, ngươi cũng có thể thầm chúc phúc cho họ mà."



Lệ Thanh run run cúi đầu trầm mặc, lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, biểu tình rõ ràng là nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn cảm kích nói:"Cám ơn người, thiếu gia. Đúng thế, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi. Người ở bên cạnh nàng không phải là ta thì có can hệ gì chứ?"



Long Nhất cười cười, đối với Lệ Thanh có phần bội phục, lời này chỉ là hắn buộc miệng nói ra thôi. Nếu quả thật người hắn yêu mà đi với người khác, chỉ sợ hắn đã sớm điên lên mà cầm dao chém tên đó ra làm từng khúc rồi.



Chính vào lúc này, một cỗ hắc ám năng lượng dao động yếu ớt lướt qua, Long Nhất cảnh giác ngẩng đầu lên, hắn tuyệt đối tin vào giác quan nhạy bén của mình, dao động năng lượng hắc ám vừa rồi tuyệt đối không phải là ảo giác.



Có phải là người của Hắc Ám giáo hội? Sợ có lẽ chúng đang tiến hành hoạt động gì đó không thể nói với người ta.



"Có chuyện gì thế? Thiếu gia?" Lệ Thanh nhận thấy phản ứng cảnh giác của Long Nhất, vì thế mới hỏi.



"Có lẽ thế, người cứ ngồi ở đây, ta đi xem bốn phía xem sao." Long Nhất nói rồi phi thân đứng dậy, thân hình như phiêu hốt rời khỏi chỗ đó.



Long Nhất lượn một vòng trên không Tây Môn phủ, hắn mở rộng lòng bàn tay trái, dùng Huyết Sắc Khô Lâu thăm dò khí tức hắc ám yếu ớt đó. Hắn tuyệt không nghĩ rằng tên xâm nhập vào là kẻ yếu, có thể thần không biết quỷ không hay tránh khỏi các trạm canh ngầm canh nổi như thiên la địa võng của Tây Môn phủ, thực lực tuyệt đối phải là xuất thần nhập hóa.



tai But:



Neu ko con` aj ung? ho mjnh` se~ ngung` post bo truyen nay`.



Than!