Phong Lưu Pháp Sư

Chương 290 : Thuần âm chi thể

Ngày đăng: 21:20 19/04/20


 



Ti Bích ngây người ra một lát, kinh hãi chạy lại phía Chu Địch, thực lực của lượng đại thần thánh tế tự không thể như vậy được, nhưng nàng nghĩ không thông là tại sao sư phụ lại choang váng như vậy, nếu không phải là Long Nhất thu lại chiêu kiếm, có lẽ bà ta đã biến thành hai nửa rồi



Chu Địch lấy lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt khác thương, bà ta nhìn vết cắt ở cánh tay trái, ánh mắt phức tạp nhìn Long Nhất hỏi: "Mộ Dung Bác ở chỗ nào? hắn là sư phụ của người à?"



Long Nhất cười nhạt, hắn vừa rồi huy động kiếm chiêu, vốn là có dự mưu, là hắn chỉ bắt chước theo Mộ Dung Bác tối hôm qua, không nghĩ rằng Chu Địch lại phản ứng như thế, xem ra đối với Mộ Dung Bác tình cảm rất sâu đậm, chỉ là so Mộ Dung Bác lão đầu với Chu Địch xinh đẹp hắn không khỏi mất tự nhiên, sự chênh lệch là quá lớn



"Ta tại sao phải nói cho bà? Thái độ của bà không phải là bộ dạng của người đi cầu kẻ khác" Long Nhất cười hề hề nói, xem ra vận khí của hắn vẫn còn tốt, tối qua gặp Kiếm Thần Mộ Dung Bác, hôm nay là gặp được tình nhân kẻ không bao giờ quên được ông ta



Ánh mắt Chu Địch không còn duy trì được vẻ lạnh nhạt nữa, hoặc là tưởng là Long Nhất là đệ tử của Mộ Dung Bác, nhìn hắn với ánh mắt nhu hòa đi vài phần, bà ta thở dài nói: "Các người muốn biết, ta tại sao muốn đem Ti Bích đi chứ gì, theo ta đi đến đây" Nói xong liền phi thần bay lên, hướng phương xa



Long Nhất phân phóvài câu rồi mang Ti Bích đuổi theo, hắn chẳng sợ Chu Địch đối với hắn như thế nào, chỉ cần bà ta còn chưa tới pháp thần chi cảnh thì bà ta không có các nào khống chế hắn được



Chu Địch hạ xuống một khu rừng vắng vẻ, nhìn Ti Bích và Long Nhất đang cấp tốc phóng tới, trong ánh mắt có chút kinh ngạc: "Tây Môn Vũ, thực lực của người quả có chút ngoài dự liệu của ta"



"Đó là bà thiển cận đó thôi" Long Nhất thản nhiên nói



Lúc này Chu Địch thật ra không nói, nhưng cũng không tức giận, thản nhiển nói: "Có biết Ti Bích vì sao trong thời gian 2 năm ngắn ngủi lại có thể tẳng từ Đại ma pháp sư lên cảnh giừo Ma đạo sư không?"



Long Nhất nhìn Ti Bích nhún vai nói: "không phải là nàng được trời phú sao? chẳng lẽ lại có biện pháp đặc thù nào có thể tăng mạnh như thế? Có không cái tác dụng như vậy?"




Long Nhất vừa nghe, trong lòng muốn phát tác, lão bà này thực sự là ghê tởm, Ti Bích sao mà lại tôn sùng bà ta đến như vậy? Ti Bích nắm tay Long Nhất ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn



Long Nhất kiềm chế tức giận, bây giờ quan trọng nhất là Ti Bích, nếu ở lại bên hắn thật sự có thể giống như lời nói kia hắn có thể sẽ nhượng bộ, dù sao ở trong tim hắn Ti Bích bình an vô sự là trên hết



"Ti Bích, nàng có thấy vậy không?" Long Nhất ân cần hỏi



Ti Bích gật đầu nói: "Hai ngày nay quả thật có cảm thấy không tốt, tinh thần xao động bất thường, luôn phấp phỏng không yên"



Long Nhất nắm lấy tay Ti Bích, dùng tinh thần lực thâm nhâp vào cơ thể nàng, nhưng không có phát hiện bất kỳ bất thường nào, nhưng lời nói của Ti Bích chắc chắn không thể sai



"Ti Bích, vậy nàng hãy cùng với bà ta đi thôi, đừng quá lo lắng, phu quân nàng nhất định sẽ có biện pháp" Long Nhất nói với Ti Bích, hắn không thể để cho Ti Bích xảy ra chuyện được.



Ai ngờ Ti Bích lại lắc đầu, ánh mắt kiên quyết nhìn Long Nhất, nói: "Long Nhất, thiếp không đi, chỉ cần chàng nguyện ý, cho dù mất hết pháp lực thì thiếp cũng vẫn muốn làm nữ nhân của chàng"



Long Nhất nội tâm chấn động, thiếu chút nữa rơi nước mắt vì cảm động, nữ nhân như thế có thể nào khiến cho người ta không thương, có thể nào làm cho người ta không đau, hai rưỡi trước vì việc nghĩa là ly khai, hay năm rưỡi sau vì nữa nữ nhân không quan tâm cứ cái gì, tình nguyện mất đi thực lực ma đạo sư, thật là rất choáng vàng, khiến cho lòng người tràn đầy chua xót vì cảm động



"Ngốc thật, ngốc thật…. Chu Địch nghe được Ti Bích nói nhưng lời si ngôn đó, lòng chấn động vì thất vọng, tình yêu lẽ nào có thể làm cho con người trở nên mù quáng "