Phong Lưu Pháp Sư
Chương 292 : Thỉnh cầu
Ngày đăng: 21:20 19/04/20
Không lâu sau, phái đoàn Nạp Lan Như Nguyệt đã đến gần, có ba cỗ xe ngựa, và ước chứng 200 kỵ bình hộ vệ
Long Nhất cùng Lệ Thanh phi thân xuống thành lầu, mỉm cười nhìn đội ngũ đang dừng lại, hồi lầu không thấy Nạp Lan Như Nguyệt, không biết có xinh đẹp hơn không
Một thân ảnh lục sắc từ trên xe ngựa nhẹ nhàng bước xuống, đó chính là thị nữ Tiểu Thúy của Nạp Lan Như Nguyệt, nha đầu kia nhăn mặt nhìn xéo Long Nhất một cái, rồi vén rèm lên
Long Nhất nín thở chờ Nạp Lan Như Nguyệt xuất hiện, nói thật làm, đối với việc mình cùng với nữ nhân có quan hệ mập mờ này, Long Nhất có cảm giác không tệ
Một chiếc giầy vàng từ trong xe ngựa bước ra, trên đó có thêu những hoa văn cực kỳ tinh xảo, ống quần lụa mầu hồng, vừa nhìn là biết đó là trang phục truyền thống của Nạp Lan đế quốc
Đôi chân nhỏ nhắn đặt xuống đất, một tiểu đầu mang tấm mạng trắng chui ra, ngưng lại ngoài xe, rồi nhìn quanh, đôi mắt to xinh đẹp dừng ở trên người Long Nhất.
Long Nhất thật không dám tin, khi Nạp Lan Như Nguyệt thay đổi bộ quần áo lại cảm giác đặc biệt như thế, lúc nàng mặc bộ tế tự mầu trắng tại Mễ Á công quốc, thoạt nhìn trong trắng nhưng hơi lạnh lùng, nhưng bây giờ khoác lên bộ trăng phục của Nạp Lan dân tộc, có vẻ vô cùng dễ thương, khóe miệng cười nhạt nhưng lại chấn động lòng người, thực là đẹp
Lúc này từ sau xe ngượi, có mấy vị người mặc quan phục của Nạp Lan đế quốc, có người trung niên và cũng lão nhân râu bạc, xem ra đều là trụ cột cả
Long Nhất cùng đội lễ nghi phía sau tiến đến nghênh đón, đến trước Nạp Lan Như Nguyệt dừng lại cười nói: "Như Nguyệt công chúa, đã lâu không gặp, thấy xinh đẹp hơn nhiều"
"Tây môn thiếu giá quá khen, nhưng ta thực xinh đẹp hơn à?" Nạp Lan Như Nguyệt vừa mới nói câu khách sáo, lại có chút chờ mong ngẩng đầu lên hỏi
"Tây Môn vũ, người chớ có đi" Nạp Lan Như Nguyệt đưa tay nắm lây Long Nhất, phức tạp nhìn Long Nhất khẽ thở dài nói: "Ngươi đã ta về nghỉ nhé, Tiểu Thúy thế kia"
Long Nhất ngẩn người ra, Nạp Lan Như Nguyệt mặc dù uống mấy chén nhưng chếnh choáng từ rất sớm, dù năm ba tên kiếm sỹ đã không từ bỏ ý định muốn gần nàng. Nhưng Long Nhất cũng không cự tuyệt, đỡ Nạp Lan Như Nguyệt ôm eo nàng dìu về sương phòng. Đẩy cửa vào, Nạp Lan Như Nguyệt khẽ tránh khỏi tay Long Nhất, ngồi xuống ghế bên cửa sổ.
"Nếu không có chuyện gì nữa, ta đi đây" Long Nhất thấy Nạp Lan Như Nguyệt chẳng nói chẳng rằng, trong lòng có chút bối rối đứng lên nói
"Đứng đi, đến đây đi" Nạp Lan Như Nguyệt quay đầu lại nói
Long Nhất mỉm cười đi tới ngồi bên Nạp Lan Như Nguyệt cười nói: "Nói đi, nàng cho ta biết có việc gì mà làm cho nàng trở lên bất bình thường như thế"
Nạp Lan Như Nguyệt nhìn Long Nhất một lúc, tươi cười nhưng hàm chứa vẻ khổ sở nói: "Xem ra, người cũng rất hiểu ta"
"ta tới vì mục đích gì, không nói ngươi cũng biết, Nạp Lan Đế quốc cùng với Cuồng Long đế quốc muốn chính thức kết minh, việc kết hôn là điều tất xảy ra" Nạp Lan Như Nguyệt nói có chút mơ hồ
"Ây, ta có biết điều này" Long Nhất thản nhiên nói
"Hôm nay trong số công của của hoàng thất Nạp Lan đế quốc chính là muội muội của ta Nạp Lan Như Mộng, a đầu kia mấy tháng trước biết được sẽ phải lấy chồng đã lé bỏ trốn đi, mà ta…" Ánh mắt Nạp Lan Như Nguyệt trở lên khổ sở, ánh mắt chuyển sang nhìn chằm chằm Long Nhất nói: "Tây Môn Vũ, ta rất mong ngươi hỗ trợ."