Phong Lưu Pháp Sư

Chương 300 : Cổ lão gia tộc

Ngày đăng: 21:20 19/04/20


 



Oanh một tiếng, Long Nhất đụng vào tường bị bắn quay lại, đây đã là lần thứ N trong đêm nay rồi, thực lực chênh lệch không phải chuyện nhất thời có thể đuổi kịp.



Long Nhất hôi đầu thổ kiểm địa ba đứng lên, khoát khoát tay ho khan nói :



-Lão đầu, không đánh nữa, không phải lão nói chỉ điểm tới thôi hay sao ? cũng đâu phải là thật sự liều mạng.



-Ta xuống tay đã rất nhẹ rồi, nếu là thật liều mạng ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao ?



Mộ Dung Bác cất tiếng cười to nói, từ sau khi có Long Nhất làm bạn, trong lòng lão cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, chẳng những có người bồi nói chuyện phiếm còn có người bồi luyện công cùng nữa.



Long Nhất nhăn mặt lại, vươn tay giãn gân cốt vừa bị đau chút, mặc dù ngoài miệng bão oán, nhưng trong lòng hắn thật sự rất cao hứng ? Hắn có thể rõ ràng nhận thấy sự tiến bộ của chính mình, lúc mới bắt đầu đến một chiêu của Mộ Dung Bác hắn cũng không đỡ được, bây giờ có thể chịu được bốn năm chiêu mới bị đánh ngã chuyện này không thể nghi ngờ quả là một sự tiến bộ to lớn a!



Long Nhất ngồi xuống lấy ra một bình rượu, vừa uống, trong lòng vừa nghĩ như thế nào mở miệng hỏi Mộ Dung Bác về chuyện của Mộ Dung Thục Ngọc.



Mộ Dung Bác sau khi uống hết bình Bách hoa nhưỡng cuối cùng của Long Nhất , bình khẩu xuống phía dưới quăng suý, dám không có vải ra một giọt, hắn nhịn không được nhìn phía Long Nhất, nói :



-Tiểu tử ngươi chừng nào thì tặng thêm cho ta chút Bách hoa nhưỡng, sau khi uống Bách hoa nhưỡng rồi thì các loại rượu khác cứ như là nước lã bình thường vậy.



Long Nhất lấy lại tinh thần tủng tủng kiên nói :



-Bách hoa nhưỡng chỉ có tinh linh sâm lâm mới có, ta biết kiếm ở đâu cơ chứ.



Mộ Dung Bác bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đôi mắt vừa chuyển nói :



-Đông tử, không bằng ta cùng ngươi đến tinh linh sâm lâm một chuyến, không phải ngươi nói rằng công chúa tinh linh tộc là nữ nhân của ngươi sao ? Lâu như vậy không gặp ngươi không nhớ nàng sao ?



Nhớ tới Lộ Thiến Á hiền lành dễ thương, ôn nhu động lòng người, ánh mắt của Long Nhất cũng trở nên hiền hòa, hắn sao có thể không nhớ tới nàng ? Chỉ là bây giờ đang lúc quan trọng, làm sao hắn có thể đi được đây?



-Lão đầu, lão nghĩ rằng ta không muốn đi sao, chỉ là nếu quyết định trợ giúp gia tộc thì sau này không thể coi ta như một tên đào ngũ nhé.



-Ai, không biết lúc nào mới đánh giặc xong a, nói không chừng ta cũng biến thành một khối hoàng thổ rồi mất.




Long Nhất vừa ra khỏi Thiên lao cũng không có đi xa, mà lặng lẽ nấp ở một bên. Quả nhiên, không bao lâu sau, một bóng đen phóng lên cao, vô thanh vô tức biến mất trong không khí . Long Nhất cười đắc ý, vốn định bước đi, nhưng nghĩ nghĩ tính lại, ông cháu bọn họ tái hợp hắn tham gia cái gì? Tốt hơn nên về nhà bồi bồi ba vị mĩ kiều nương , không biết đêm nay có thể cùng tiếp một lúc ba nàng hay không ? Nhớ tới Bắc Đường Vũ, Lãnh U U còn có Nam Cung Hương Vân cùng bồi tiếp chiến đấu với hắn, ý niệm trong đầu vừa chớp lên, Long Nhất trong lòng liền như được tăng lực, gia tốc mã lực bay nhanh về phía Tây Môn phủ .



Dịch quán hoàng gia, chỉ cách nhau một bức tường mà có đến hai vị công chúa của hai quốc gia khác nhau đều đang nằm trên giường trăn trở. Nạp Lan Như Nguyệt có thể ngủ sao ? Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy giờ làm sao kêu nàng có thể ngủ được ?



Đã là lần thứ hai, hơn nữa hai lần đều là ở phòng tắm, lần đầu tiên tại Thước Á công quốc thì còn có thể nói là có lý do, dù sao là chính mình nhảy vào ngồi trong lòng hắn lúc hắn còn đang lõa thể ngồi dưới đất . Nhưng lần này thì sao ? Tên hỗn đản kia đã rình coi mình không nói, còn muốn xâm phạm chính mình, càng cho nàng phải bận tâm suy nghĩ vì chính nàng tựa hồ cũng không có phản đối hắn, thậm chí thân thể còn thích sự tiếp xúc như vậy.



-Chẳng lẽ ta là một người con gái tùy tiện như vậy sao ? Hay là ta thích hắn, sẽ không đâu, đồ bại hoại đáng ghét vậy làm sao ta có thể thích được ? Ảo giác, nhất định là ảo giác.



Nạp Lan Như Nguyệt thì thào tự nói, đầu khẽ dựa vào chiếc cột, khuân mặt đỏ bừng lên nghĩ lại tình cảnh hắn dám động thủ sờ vào bồng đảo của nàng lại còn có phía dưới nữa, thật sự là quá mức phân.



Bất giác, Nạp Lan Như Nguyệt một tay phủ lên gò bồng đảo của mình còn một tay khẽ lần xuống giữa hai chân mình, cũng có một chút cảm giác khác thường , nhưng không hề sinh ra được khoái cảm mãnh liệt như khi Long Nhất vuốt ve nàng, tay hắn chẳng lẽ có ma lực sao?



-A, ta đây là suy nghĩ cái gì a?



Nạp Lan Như Nguyệt thống khổ kêu lên một tiếng, tên kia xấu xa như vậy, tại sao nàng vẫn nảy sinh ý niệm như vậy trong đầu ?



Mà cùng lúc đó, Mộ Dung Thục Ngọc đang ngồi ở trong phòng tối, hai tay chống cằm nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ. Nàng suy nghĩ cái gì vậy ? Chẳng lẽ là nghĩ đến Long Nhất?



Đúng vậy, nàng nghĩ đến Long Nhất, nghĩ đến từng câu mà hắn nói với nàng, cũng nghĩ đến quang hệ ma pháp mà hắn thi triển để trị liệu cho mình, nghĩ đến đó chợt cảm thấy lòng ấm áp nàng tự khẽ mỉm cười.



Ai, Mộ Dung Thục Ngọc khẽ thở dài một tiếng, Long Nhất vừa nói đừng có quá nhớ đến hắn , kết quả thật sự suy nghĩ về hắn rồi. Đương nhiên, nàng không cho rằng nàng đã thích hắn, chỉ là nghĩ đến hắn như một người kỳ lạ, khi thì xấu xa khi thì cực tốt, đối với chiến tranh có sự kiến giải thật sâu xa, còn thực lực càng cao đến không ngờ, nhất là hắn có biết thông tin về ông nội Mộ Dung Bác của nàng, một người mà từ nhỏ nàng đã phi thường sùng bái .



-Thật sự có thể nhìn thấy ông nội sao? Thật sự có thể sao?



Mộ Dung Thục Ngọc trong lòng thầm nghĩ vừa nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ.



-Di, là cái gì?



Mộ Dung Thục Ngọc đột nhiên nhìn thấy dưới ánh trăng chợt xuất hiện một bóng đen, không khỏi ngạc nhiên đứng lên.