Phong Lưu Pháp Sư
Chương 324 : Quang Minh Giáo hoàng
Ngày đăng: 21:20 19/04/20
Long Nhất vừa thấy vẻ mặt tái nhợt của Nhân Nhân, trong lòng không khỏi khẽ thở dài, Phong Linh đã tạo thành thương tổn quá sâu cho nàng, sợ rằng nhất thời khó mà khôi phục được, có lẽ nói không chừng trong lòng nàng cả đời sẽ lưu lại một bóng ma. Phong Linh sai thì cũng đã sai, Long Nhất đối với việc này trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu, hắn rất muốn đền bù cái gì đó.
"Ngươi chừng nào thì trở về?" Long Nhất vừa thấy Nhân Nhân thật lâu không nói gì, tâm tình tựa hồ đã đắm chìm vào bên trong bản thân, vì vậy nhanh chóng lên tiếng nói sang chuyện khác.
Nhân Nhân lấy lại tinh thần, cay đắng nói: "Ta không biết ở lại Mễ Á thánh ma học viện còn có ý nghĩa gì, nơi đó không lý do gì để ta lưu lại".
"Nhân Nhân…" Long Nhất nhịn không được kêu lên, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói cái gì.
Nhân Nhân ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt lo lắng của Long Nhất, nói: "Ngươi không cần lo lắng cũng không cần khuyên can ta, cái gì cần hiểu ta cũng đều hiểu được, chỉ là hiểu được là một chuyện, mà trong lòng lại là chuyện khác…"
"Thời gian sẽ thay đổi hết thảy, tin ta đi, nàng nhất định sẽ vui sướng, nếu không ta với Phong Linh cả đời cũng khó mà an tâm" Long Nhất thở dài nói.
Nhân Nhân gật đầu, ánh mắt lóe lên nói: "Hôm nay là lễ thành hôn của ngươi và Như Nguyệt công chúa, lúc đứng ở bên cạnh Như Nguyệt công chúa, ánh mắt của nàng một mực nhìn sang bên này, có lẽ là ghen, ngươi không cần theo ta, ta muốn yên tĩnh một mình".
"Vậy được rồi, chờ khi nào ta rảnh sẽ tìm nàng, nàng ở đây à?" Long Nhất thấy quả thật có rất nhiều ánh mắt nhìn sang bên này đánh giá, vì tránh phiền toái, hắn chỉ có thể nói như vậy.
"Phá cho ta" Long Nhất hét lớn một tiếng, toàn thân nhanh chóng hiện ra ánh sáng bảy sắc, không khí tựa hồ như bị vặn vẹo biến hình, áp lực của Quang Minh Giáo hoàng liền xuất hiện một khỏang nứt gảy, Long Nhất quýnh lên cấp tốc lui về phía sau hai bước thoạt khỏi vòng vây của hắn. Dưới sự giao thủ thường xuyên với Kiếm Thần Mộ Dung Bác, trình độ thích ứng của hắn đối với các loại áp lực rất tốt, hơn nữa Quang Minh Giáo hoàng rõ ràng là không có dùng toàn lực, mà Long Nhất cũng hiểu là Charles lần này thử hắn, cũng hiểu được cảnh giới cực hạn của hắn có thể đạt tới cảnh giới pháp thần.
Charles không có tập kích nữa, chỉ là ha ha cười hai tiếng, làm cho người ta từ đầu đến chân đều như cây trước gió xuân, hắn nói: "Giang sơn xuất hiện nhân tài, đã mấy trăm năm nay, Tây Môn Vũ, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng".
"Ta sẽ không làm cho bất kỳ người nào thất vọng, kể cả địch nhân của ta" Long Nhất hắc hắc cười nói, không kinh sợ chỉnh sửa lại y phục, ngầm bình phục lại khí tức đang hỗn loạn.
"Ngươi vì sao thấy ta mà không quỳ?" Charles không để ý đến thâm ý trong giọng nói của Long Nhất, chỉ là có hứng thú hỏi.
"Quỳ? Vì sao phải quỳ? Ta không nhớ rõ có quy định này, chỉ biết là Quang Minh Giáo hội luôn luôn tuyên dương tấm lòng từ bi, tự do bình đẳng, nếu lão bình đẳng với ta, thì tại sao phải quỳ" Long Nhất cười nói, thật ra điều lệ của Quang Minh Giáo hội có nhiều điểm mâu thuẫn với nhau, một mặt thì nói tới việc bình đẳng, mặt khác lại phân chia các gia cấp rất nghiêm ngặt.
"Tốt, tốt lắm, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, khó trách nha đầu Khả Hinh đối với ngươi nhớ mãi không quên" Charles cười nói.
Khả Hinh! Long Nhất ngẩn ra, từ lần trước tại yến tiệc tại cung đình Đằng Long thành, nha đầu nọ đã rời khỏi Đằng Long thành. Đối với sự mạnh bạo của nành đối với bản thân, Long Nhất cảm thấy rất bất đắc dĩ, chẳng lẻ lần này nàng cũng đi theo Quang Minh Giáo hoàng tới đây?