Phong Lưu Pháp Sư
Chương 340 : Xông vào Lôi Thần Cấm Khu
Ngày đăng: 21:20 19/04/20
Long Nhất bắt đầu chuyển động eo nhanh hơn, mặc dù chưa thật sự đi vào, nhưng lại có một loại khoái cảm kỳ lạ. Mà Nạp Lan Như Nguyệt đang mềm người nằm trên lồng ngực của hắn, cổ họng nàng phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn.
-"Phu quân, ôm chặt thiếp" Nạp Lan Như Nguyệt rên rỉ nói. Nàng chỉ cảm thấy tại hạ thân đang có cảm giác trống rỗng, cả người nàng nóng như thiêu, tựa như cái lạnh của nước hồ nơi đây không thể dập tắt nó được. Nàng cảm thấy càng lúc càng trống rổng, cả người tự nhiên đã ôm lấy Long Nhất.
Long Nhất ôm chặt Nạp Lan Như Nguyệt, nhẹ nhàng nhào nặn hai bên tuyết đồn nhu nhuyễn mà đầy đặn của nàng, tiểu Long Nhất tại khe vực thần bí nhấp nhấp nửa như muốn vào nửa như không.
-"Không được, không được, phu quân" Nạp Lan Như Nguyệt cả người bắt đầu run rẩy, chiếc eo thon mềm mại như rắn bắt đầu nhịp nhàng phối hợp với tiết tấu của Long Nhất, nước đầm dưới sự tác động của hai người nổi sóng dao động mãnh liệt.
-"A. muốn chết thiếp sao" đột nhiên Nạp Lan Như Nguyệt hét lên một tiếng, thân thể mềm mại mãnh liệt run lên, trong mật động của nàng bắn ra một cổ nhiệt lưu, làm Long Nhất suýt chút nữa đã giương cờ đầu hàng.
Vô Song ở trong trướng bồng cả người run lên, bộ ngực phập phồng kịch liệt, trong tiết khố nàng đã ứơt đẫm, mặt nàng đỏ lên, tim đập mạnh, tâm linh trực tiếp bị đả kích một trận. Vô Song thở gấp, minh tưởng không thể tiếp tục được nữa, bàn tay nhỏ bé của nàng run rẩy hướng đến giữa hai chân, khi chạm vào khu vực cấm địa thần bí kia, nàng tự nhiên phát ra một tiếng rên nhẹ.
- "Hỗn đản" Vô Song khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một tia cười, khuôn mặt có 1 phần xấu hổ mà có 9 phần phẫn nộ.
Lúc này Long Nhất cũng đã bế Nạp Lan Như Nguyệt lên bờ rồi tại đặt nàng xuống chỗ để quần áo.
-" Như Nguyệt, đêm nay trao hết cho ta đi" Long Nhất cúi người xuống bên tai nàng nhẹ giọng nói, một tay không thành thật đặt ngay ngọc nhũ như tuyết bạch của nàng mà nhào nặn thành các loại hình dạng.
Nạp Lan Như Nguyệt khẽ dạ một tiếng, cánh tay ngọc của nàng ôm lấy cổ Long Nhất, đôi môi có chút mê loạn mà hôn lên khắp khuôn mặt hắn.
Đã làm thì phải làm cho trót, Long Nhất cũng không hề lãng phí thời gian, hắn tách đôi chân ngọc của Nạp Lan Như Nguyệt ra, địa phương mê người đã hiện ra trước mắt.
-"Đừng nhìn" Nạp Lan Như Nguyệt thẹn thùng khép hai chân lại.
-"Ngươi là đồ óc heo, ngươi xem bọn họ 4 người xông vào Lôi Thần Cấm Khu, không có bản lãnh thật sự họ dám xông vào sao? Ngươi nghĩ họ và ngươi giống nhau sao?" thanh niên gầy gò khinh bỉ nói.
Mọi người nghe vậy thấy hắn nói hết sức có lý, bốn người mà dám xông vào Lôi Thần Cấm Khu không phải óc heo cũng không có bệnh bại não thì chắc chắn là có thực lực, mà 4 người này nhìn thế nào cũng không giống bị bại não, vậy chắc chắn là có cơ sở dựa vào. Vô luận thế nào đảm lượng này của họ cũng khiến người khác phải bội phục rồi.
Lúc này 4 người Long Nhất cũng đã tới gần lối vào Lôi Thần Cấm Khu, nhìn vào bên phải lối vào là một tấm bia đá khổng lồ có 4 chữ to như rồng bay phượng múa, Long Nhất chỉ cảm thấy từng tế bào trên toàn thân đều hưng phấn run người.
-"Chuẩn bị vậy là được rồi, chúng ta cùng đi vào" Long Nhất ổn định tâm tình trầm giọng nói. 4 người liếc nhau ăn ý, âm thầm ổn định tinh thần, ngay cả Vô Song đã đạt tới pháp thần cảnh giới cũng không dám có chút xem thường.
-"Vào" Long Nhất quát khẽ một tiếng, bốn người nhịp nhàng đồng thời phóng vào Lôi Thần Cấm Khu.
Long Nhất chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, rồi nhanh chóng sáng sủa trở lại, không có lôi điện trong không trung như hắn tưởng tượng, chỉ có một loại cảm giác khét lẹt cùng một loại áp bức khiến người khác không thể hít thở bình thường.
Lối vào Tử vong hoa hải chỉ có khoảng vài dặm, nhưng lại có tầng tầng lớp lớp thi thể cháy đen thui. Mà Long Nhất phát hiện thi thể không chỉ xếp thành một hàng thẳng tắp mà còn kéo dài nhìn không thấy điểm cuối. Hẳn là cũng có không ít người đã đi qua được.
-"Như thế nào lại không có lôi điện? Chẳng lẽ vận khí của chúng ta tốt đến vậy sao?" Nạp Lan Như Nguyệt nghi hoặc nói, nàng nắm chặt viên Kết giới châu mà không để ý rằng lòng bàn tay đã trở nên ẩm ướt.
-"Lôi điện không chừng còn chưa ăn sáng xong, chúng ta tranh thủ cơ hội này chạy nhanh qua, mọi người tùy thời chú ý tình huống" Long Nhất nói.
4 người xuất ra Tật phong thuật rồi hướng đến phía trước mà chạy như điên. Có lẽ 4 người đã gặp cơ hội tốt, khi chạy đến lối vào Tử vong hoa hải cũng không thấy xuất hiện một tia lôi điện nào.
Nhưng ngay khi sắp tiến vào thông đạo, bầu trời bỗng nổi gió mạnh, mây đen kéo tới. Ngay sau đó một tia chớp mang theo khí thế hủy thiên diệt địa bổ xuống.