Phong Lưu Pháp Sư

Chương 367 : Thật lớn, thật trắng

Ngày đăng: 21:21 19/04/20


 



Tiếng kêu thê lương của Liễu Nhứ dọa cho 4 người Long Nhất giật mình một trận, phải vỗ ngực liên hồi trấn tỉnh lại rồi nhìn chằm chằm Liễu Nhứ, vừa rồi ai cũng nghe Liễu Nhứ nói câu này, chỉ khác là sắc mặt mỗi người mỗi khác mà thôi.



-"Đệ đệ biến thành muội muội? Nó có phải chính là con trai ta hay không? Nàng có lầm hay không vậy?" Long Nhất há rộng miệng ra mà hỏi.



-"Ta không nói chơi, ta cũng không hề nghĩ tới...." Liễu Nhứ sau khi lấy lại tinh thần liền đáp lời hắn.



-"Nàng làm sao biết được, để ta coi thử xem" Long Nhất vừa nói vừa bước lại gần.



-"Cái thứ sắc lang nhà ngươi, tránh xa muội muội ta càng xa càng tốt" Liễu Nhứ hất văng tay Long Nhất ra, ôm chặt Đầu to vào trong ngực mình tựa như sợ bị Long Nhất chiếm lấy tiện nghi vậy.



Long Nhất nhún nhún vai, nghi hoặc hỏi lại:



-"Chúng ta không biết thì thôi, nàng là tỷ tỷ nó vậy mà cũng không biết giới tính của Đầu to, nói ra thật không thể làm kẻ khác tin nổi"



Khuôn mặt Liễu Nhứ lúc này vì xấu hổ đã biến thành đỏ hồng, nàng đáp:



-"Ta cũng không rõ lắm, mẫu thân từ khi sinh ra nó đến khi nó lớn lên đều là hình dáng như vậy, căn bản nhìn không ra giới tính của nó, nhưng cha ta nhất mực nói nó là đệ đệ, thì ta cũng coi nó là đệ đệ"



Long Nhất không kìm được liền nở nụ cười, nguyên là Đầu to bị nhận lầm giới tính, trường hợp này thật là hy hữu khó gặp.



-"Tỷ tỷ, tỷ buông ta ra, ta sắp nghẹn chết rồi" Lúc này, Đầu to cố gắng nhấc đầu ra khỏi bộ ngực cao vút của Liễu Nhứ, vẻ mặt hết sức là buồn cười.


Thanh âm này.? Như thế nào lại quen thuộc như vậy? Tựa như. tựa như là thanh âm của Dư Hồng Nương tỷ tỷ, nàng bị làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng tại Lôi thần cấm khu đã xảy ra chuyện gì rồi? Long Nhất trong lòng vạn phần lo lắng, hắn suy tính cực lực cũng không phát hiện ra Dư Hồng Nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.



Chính tại lúc này, trong ý thức của Long Nhất bỗng oanh một tiếng rồi kéo dài như vô hạn, xuyên qua một không gian bất đồng khác, rốt cuộc khi đến một sơn cốc hoang vu cũng đã "phát hiện" sự tình khiến hắn tức đến đỏ cả mang tai.



Một thân hỏa hồng giáp bó sát người của Dư Hồng Nương đã bị xé rách khắp nơi, làm lộ ra da thịt tuyết bạch dụ người, mà một tên nam nhân cường tráng đang điên cuồng xé từng mảng giáp của nàng, tựa hồ như một người đã mất đi lý trí vậy.



-"Diệp Trường Li, ngươi tỉnh lại đi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy được" Dư Hồng Nương cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, vẻ mặt bi phẫn, nàng vốn đã không còn hơi sức để giãy dụa nữa rồi.



-"Ta vồn rất tỉnh táo, ta thật sự rất tính táo, Hồng nương, ta yêu nàng nhiều năm như vậy, hôm nay chúng ta bị nhốt ở chỗ này không biết có đường sống sót ra ngoài hay không, trước khi chết ta nhất định phải yêu nàng, nếu không chiếm được trái tim nàng, ta cũng phải chiếm được thân thể nàng" Diệp Trưòng Li hai mắt hằn lên những mạch máu đỏ, như một dã thú điên cuồng gầm lên, xoạt một tiếng lại xé bay một mảnh giáp trên ngực Hồng Nương Tử, làm hiện ra một chiếc yếm có thêu đóa hoa hồng trắng nho nhỏ vốn không không thể che hết đôi ngọc nhũ ngạo nhân, hai viên ngọc hồng hồng đội lên chiếc yếm càng làm cho hắn thêm điên cuồng, hắn nắm lấy sợi dây đai của chiếc yếm rồi dùng sức kéo xuống.



-"Đông đệ, cứu ta" Dư Hồng Nương nhắm chặt hai mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt trong suốt, trong thời khắc này, nàng chỉ nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú với nụ cười xấu xa thường trực của Long Nhất, nàng trong đầu chỉ có một tia hy vọng duy nhất là thấy Long Nhất như một thiên thần hạ xuốn giúp nàng vượt qua được biển lửa này.



Tuy chỉ dùng ý niệm nhưng thấy như vậy Long Nhất cũng đã điên tiết, tên Diệp Trường Li súc sinh này, lúc trước còn tưởng hắn là một người như thế nào, cũng không nghĩ đến có ngày hắn trở nên ti tiện như thế, quả thật hận không thể dùng thiên lôi đánh chết hắn cho rồi.



-"Đánh chết hắn, đánh chết hắn" Long Nhất nghiến chặt răng, trong đầu hiện lên cảnh tượng một đạo thiên lôi từ trên trời bay xống đánh chết tên chó chết kia.



Tư lạp, Oanh, một tia chớp màu tím bạc to bằng cánh tay đột nhiên từ trên trời giáng xuống, không sai một ly đánh thẳng vào đỉnh đầu Diệp Trường Li đang xâu xé quần áo của Dư Hồng Nương, Chỉ thấy Diệp Trường Li nhất thời thân thể cứng đờ, điện quang tán loạn khắp nơi, rồi hắn ngã ngửa về phía sau.



Chỉ là khi hắn ngã ngửa về phía sau, bàn tay vẫn đang nắm chặt chiếc yếm không buông ra, khi hắn ngã xuống cũng là lúc chiếc yếm của Dư Hồng Nương hoàn toàn bị kéo tuột ra, một đôi ngọc nhũ cực kỳ đầy đặn hoàn toàn bại lộ giữa không trung, hai khỏa ngọc châu hồng hồng đón gió tung bay, cho dù kẻ hay tưởng tượng nhất cũng không thể tưởng tượng ra cảnh này một lần nữa. (ND: Tác giả thì hay rồi, chỉ khổ máy dịch giả như tui, từ hồi bắt đầu dịch PLPS đến giờ cứ bị chảy máu mũi hoài, giờ thêm bị viêm họng nữa, quả là số khổ do năm tuổi mà   )



"Oa, lớn thật, trắng thật" Long Nhất nhịn không được dùng ý niệm hô lớn.