Phong Lưu Pháp Sư
Chương 390 : Tế điện, Thú nhân xâm lấn
Ngày đăng: 21:21 19/04/20
Khi Long Nhất cùng Bắc Đường Vũ từ đại trướng trung quân đi ra thì đã gần đến buổi trưa. Hai người ở tại bên trong chiến đấu suốt cả buổi sáng. Lúc này binh lính Vô Song doanh ra ngoài huấn luyện đã lục tục trở lại, hỏa đầu binh bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.
Sau trận mây mưa làm cho Bắc Đường Vũ trở nên xinh đẹp hơn, khuôn mặt tươi cười chứ không còn vẻ lạnh băng như trước, phong thái kiều mị của đàn bà tỏa ra bên ngoài.
"Phu quân, đều tại chàng, thiếp thân bây giờ cử động cũng không xong." Bắc Đường Vũ tức giận than phiền.
"Nàng trách ta? Không biết vừa rồi ai còn hô muốn nữa." Long Nhất hắc hắc cười nói, bàn tay to vỗ vỗ hai cái vào mông Bắc Đường Vũ.
Bắc Đường Vũ đỏ mặt nhìn Long Nhất, nhẹ giọng nói: "Ai bảo chàng là sắc lang dẫn dụ người ta, không trách chàng thì trách ai đây a."
Long Nhất ngẩn người, ôm Bắc Đường Vũ cười to, nha đầu này thật sự là tuyệt diệu, hắn thích tính cách như vậy.
"Tướng quân" lúc này một âm thanh kinh ngạc truyền đến. Hùng Bá đang đứng đợi ở bên ngoài.
Long Nhất buông Bắc Đường Vũ ra, đánh một quyền vào trong ngực Hùng Bá nói: "Hùng Bá, khỏe chứ, ta nghe nói ngươi là kẻ giết được nhiều địch nhân nhất trong toàn quân."
Hùng Bá cười to nói: "Lão Hùng ta vốn thích giết người, so với việc sử dụng mưu kế thì thật thoải mái hơn nhiều."
Long Nhất mỉm cười, không tán thành cũng không phản đối. Hắn biết Hùng Bá tuyệt không phải loại người hữu dũng vô mưu, chỉ là tại Vô Song doanh thì Bắc Đường Vũ dụng mưu còn giỏi hơn hắn, bởi vậy hắn liền để cho nàng sử dụng mưu kế, còn mình thì chuyên tâm giết địch.
"Hai người các ngươi nhốn nháo cái gì, nếu còn gây chuyện ta cho đi ra ngoài tuần tra bây giờ." Một gã mang phù hiệu đội trưởng quát lớn lên.
Hai người lập tức an phận ngồi xuống, chỉ nghe lão Lục thì thầm nói: "thời tiết quái quỷ này thì tuần tra cái gì mà tuần tra. Thú nhân tộc mà dám xâm chiếm Nạp Lan đế quốc, lão tử sẽ làm cho bọn chúng sợ hãi mà tè cả ra quần."
Cẩu Tử nhìn ra bên ngoài sơn động nói: "Các ngươi nói đêm nay thú nhân thật sự không thể tới đánh lén."
"Đánh lén cái rắm thối ấy, quân đội biên phòng Nạp Lan đế quốc chúng ta cũng thay đổi hơn mười lần, ngoại trừ chỉ nhìn thấy vài tiểu lão thử, thì một bóng thú nhân cũng không thấy." Viên đội trưởng nọ nói.
"Đúng vậy, cho dù bọn thú nhân tộc bọn họ có gan đến mấy cũng không dám … …" Một binh lính khác tiếp lời, chỉ là lời hắn mới nói ra được một nửa đã đột ngột dừng lại. Hắn thấy trên vách động hiện ra một vài cái bóng cao lớn.
"Lí Tử, ngươi làm sao mà lại im bặt vậy a." Viên đội trưởng nọ cười nói.
"Thú … … thú nhân đến rồi." Lí Tử nói lắp bắp, hai tay run rẩy muốn lấy đạn tín hiệu đang mang trên người, chỉ là hắn phát hiện rằng trong sơn động này đạn tín hiệu căn bản không thể phóng lên trời được.
"Đừng đùa nữa, thú nhân … … á … …" bốn người còn lại đều tưởng rằng Lí Tử đang giả thần giả quỷ, chỉ là khi bọn hắn xoay người lại liền nhìn thấy binh lính sư nhân cao lớn đang cười nanh ác, ngay sau đó trước mặt bọn họ là một mảng tối sầm, không còn ý thức nữa.
Trong sơn động, đống lửa vẫn cháy tí tích như cũ, chỉ có điều năm gã binh sĩ đang ngồi đều ngã trên mặt đất, đầu bọn họ giống như quả dưa bở bị bóp nát, tương não trắng hồng chảy ra.