Phong Lưu Pháp Sư
Chương 400 : Là nam hay nữ
Ngày đăng: 21:21 19/04/20
"Không phải" Hắc ám chi thần nhún vai đáp rất nhanh, hành động nhún vai này không sao thoát khỏi mắt Long Nhất.
"Không phải ngươi vậy thì là ai?" Long Nhất nhíu mày hỏi. Ai lại có cái bản lĩnh kinh người như vậy. Một nền ma pháp văn minh phát triển như Thánh thành lại bị nguyền rủa, phải biết rằng đó không phải là nguyền rủa một người mà là cả một tòa thành.
"Không biết." Hắc ám chi thần trả lời rõ ràng.
"Không biết? Ngươi là Hắc ám chi thần, như thế nào lại không biết?" Long Nhất liếc nhìn hỏi, tại thế gian này lại có chuyện mà thần không biết?
Hắc ám chi thần trừng mắt nhìn Long Nhất hỏi: "Ngươi biết ta đã ở tại Thiên Ma thạch bao nhiêu lâu không?
Long Nhất ngẩn người ra đáp: "Nghe nói hơn mười ngàn năm."
Hắc ám chi thần cười cười, cặp mắt màu tím hiện lên tiếu ý, tiếp theo hắn nói: "Vậy Di thất chi thành kia đã bị nguyền rủa bao nhiêu lâu."
Long Nhất giật mình hiểu ra, thầm mắng bản thân não trư. Di thất chi thành bị nguyền rủa khoảng hơn 2000 năm trước, mà linh hồn của Hắc ám chi thần lại bị Thiên Ma thạch vây khốn hơn mười ngàn năm. Mặc dù Hắc ám chi thần kiên quyết không thừa nhận là bị Thiên Ma thạch vây khốn, nhưng Long Nhất lại cho rằng đó là sự thật. Nếu như vậy thì thời gian này rõ ràng là mâu thuẫn, chỉ là nếu không phải là Hắc ám chi thần thì ai lại có bản lãnh như vậy?
"Lão bất tử, ngươi phải nói cho ta biết thần giới như thế nào?" Long Nhất tò mò hỏi, thần giới cuối cùng là thế giới dạng gì? Hắn đã thấy Lôi thần, Hắc ám chi thần, ngoại trừ thực lực bản thân rất chênh lệch, tựa hồ cũng không có gì bất đồng.
Hắc ám chi thần cười lên hai tiếng rồi nói: "Ta đã nói qua, thực lực của ngươi chưa đủ."
Họa diện cô gái nhào tới trong lòng ngực phụ nhân, sau đó dần dần tiêu tán.
"Ngưng Nhân, hãy nghe lời, con là hy vọng duy nhất của Thánh thành chúng ta, con nhất định phải sống sót." Tại tràng cảnh kia tiểu cô nương đã trở thành một thiếu nữa trưởng thành mười tám, mười chín tuổi, mà cha nàng chính là thành chủ Thánh thành thì có vẻ già nua hơn nhiều.
"Cha, không muốn a, Ngưng Nhân không muốn rời xa các người." Thiếu nữ bi thống hô.
Trung niên nam tử tàn nhẫn đánh thiếu nữ hôn mê, sau đó đưa nàng xuống mật thất tại thủy đàm, đặt vào trong quan tài thủy tinh. Thâm tình nhìn thiếu nữ rồi cắn chặt răng đóng quan tài thủy tinh lại. Trung niên nam tử cùng một loạt các hệ ma pháp sư râu tóc bạc trắng phía sau bắt đầu niệm chú phong ấn.
"Cha, không muốn, đừng bỏ Ngưng Nhân lại, mẫu thân … …" trên chiếc giường lớn trong trướng bồng, Vô Song thống khổ kêu lên, hai tay không ngừng quơ loạn trong không trung, tựa như muốn nắm lấy một cái cây cứu mạng.
Long Nhất vừa bước vào, nhìn thấy Nạp Lan Như Nguyệt cùng Bối Toa mỗi người một bên đang an ủi Vô Song đang chìm trong mộng. Hắn bước nhanh về phía trước, nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé đang quơ loạn, dùng thanh âm cực kỳ ôn nhu nói: "Vô Song, ta ở đây, không cần sợ hãi, không cần phải sợ hãi."
Nạp Lan Như Nguyệt cùng Bối Toa thấy vẻ mặt cùng ngữ khí Long Nhất ôn nhu như vậy, liền lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Các nàng liếc nhìn nhau, lần đầu tiên ăn ý cùng rời khỏi trướng bồng, trong trướng chỉ còn lại Long Nhất cùng Vô Song.
Vô Song dưới sự vỗ về an ủi của Long Nhất, dần dần bình tâm lại, ngủ yên. Trong lúc ngủ mơ nàng không tự giác dịch chuyển tới gần Long Nhaats, bởi vì nơi đó có hơi ấm, khí tức quen thuộc khiến nàng an tâm.
Trong lúc mơ màng, thân thể mềm mại của Vô Song khẽ run rẩy một chút, trong mộng xuất hiện hiện một gương mặt khác. Tràng cảnh nàng nằm trong thủy tinh quan, mở mắt ra phát hiện một thiếu niên anh tuấn đang đè trên người nàng, môi áp lên môi nàng… …