Phong Lưu Pháp Sư

Chương 404 : Điệp huyết kim chuẩn

Ngày đăng: 21:22 19/04/20


 



Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời như mới được rửa sạch, gió nhẹ thổi, mang đến cho hoang mãng thảo nguyên một không khí mới.



Mọi người đứng nhìn Di thất chi thành ở cách đó không xa, phế khu vẫn bị bao phủ bởi một tầng hắc vụ như cũ. Chỉ cách có mấy trăm mét mà mà phảng phất như hai thế giới khác nhau.



Vô Song si ngốc nhìn về nơi nơi xa, mang theo hồi ức bi thương. Nơi này không chỉ chôn vùi những người thân của nàng mà còn có toàn thể tử dân của Thánh thành. Nhưng chỉ còn có nàng còn sống.



"Một ngày nào đó ta sẽ xây dựng lại Thánh thành, tử dân của Thánh thành, các ngươi hãy chờ xem." Vô Song cúi đầu, mái tóc tung bay trong gió, sự bi thương trên khuôn mặt đã được ẩn dấu, thần thái trở nên động lòng người.



Long Nhất giơ ngón cái lên, hắn biết lúc này đây tâm kết của Vô Song đã hoàn toàn cởi bỏ. Nàng không còn chìm đắm trong quá khứ vinh quang và bi thương. Trên phương diện khác mà nói thì nàng đã chủ động dung nhập vào thế giới này, chứ không phải chìm đắm trong bức tranh của thế giới trong quá khứ.



"Chúng ta quay lại thôi." Long Nhất hú lên một tiếng quái dị, thân hình hóa thành một tàn ảnh, rất nhanh quay về phía sau chạy đi. Trong nháy mắt chỉ còn là một điểm nhỏ.



Mấy người nhìn nhau mỉm cười rồi nhanh chóng đuổi theo.



Sau chuyến đi tới Di thất chi thành, khoảng cách giữa mọi người đã gần lại rất nhiều. Quan hệ của Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song ngày càng thân mật, không có vẻ xa lạ như lúc vừa mới bắt đầu. Tình cảm của Bối Toa cùng hai nàng cũng thân thiết hơn nhiều, quan trọng nhất là nàng nhìn Long Nhất với ánh mắt không giống như trước đây. Đó là một sự si mê, thán phục xen lẫn cảm động. Tình cảm Bối Toa với Long Nhất vốn đã rất không tầm thường, qua lần này Long Nhất xả thân tương cứu khiến cho ở sâu trong tâm hồn Bối Toa không khỏi lay động. Đồng sanh cộng tử khiến cho nàng nhận ra tình yêu của mình.



Hoang mãng thảo nguyên khác với Ngạo Nguyệt đế quốc. Lúc này ở Ngạo nguyệt đế quốc đang là thời tiết lạnh, nhưng phía Tây bắc bộ của Hoang mãng thảo nguyên lại là những đồng cỏ trải dài. Có lẽ đối với nhiều người mà nói thì nơi đây chính là địa phương kinh khủng như địa ngục. Bởi vì nơi này có ma thú cao cấp, trên bầu trời, dưới nước, trên mặt đất chỗ nào cũng có, cho dù ngươi có bay lên trời hay chui xuống đất cũng không chạy thoát mạng lưới ma thú khổng lồ.




Long Nhất gật gật đầu, có tình có nghĩa như vậy cũng đáng để hắn cứu. Hoạn nạn mới thấy chân tình, cũng dễ dàng để biết được tính tình của mọi người. Bình thường xưng huynh gọi đệ, đến khi gia môn gặp nạn thì huynh đệ mặc kệ không để ý, thậm chí còn đâm đao từ sau lưng. Bình thường thương yêu nhau, thề non hẹn biển, nhưng cũng có biêt bao nhiêu phu thê khi đại nan lâm đầu thì lại chia lìa.



"A Nhĩ Pháp, A Nặc, các ngươi mau bỏ ta ra, hãy tự mình chạy đi, như vậy các ngươi mới hy vọng có đường sống." Nữ tinh linh toàn thân đầy vết mau nói với hai nam tinh linh đồng bạn.



"Đừng nói lung tung, ngươi là đồng bạn của chúng ta. Chúng ta tuyệt đối không thể để ngươi lại mà chạy trốn một mình." Vị tráng hán bên phải cắn răng nói, bước đi có chút tập tễnh, nhưng cước bộ vẫn kiên định như cũ.



Nữ tinh linh xuất ra vụ khi, nàng vô cùng cảm động về sự đồng sanh cộng tử này, cắn chặt răng để nước mắt không có chảy ra. Nếu còn sống mà ra khỏi Hoang mãng thảo nguyên, nàng sẽ nhớ mãi chuyện này trong lòng, chỉ có điều nguyện vọng này dường như quá xa xỉ.



Lúc này Điệp huyết kim chuẩn vừa bay vòng tròn trên không cản bọn họ lại, vừa kêu lên một tràng lệ khiếu. Nó lại chuẩn bị phát động công kích một lần nữa. Mà lần này hai tinh linh nam tử dưới sự trợ giúp của nữ tinh linh nọ cũng đã có sự chuẩn bị. Đột nhiên mang theo nữ tinh linh hướng một bên chạy đi.



Rất may mắn là ba người đột nhiên chuyển hướng, nhưng cũng bị cơn lốc do Điệp huyết kim chuẩn tạo ra cuốn ba người bắn ra phía ngoài. Ba người đồng thời phun ra máu tươi trên mặt đất.



Ba người tuyệt vọng nhìn kim chuẩn thật lớn ở không trung. Nó đang dùng hai con mắt hung bạo nhìn chằm chằm vào bọn họ, một mùi tinh huyết nồng đậm, tàn bạo lan đến.



Nữ tinh linh cắn chặt răng, chẳng biết khí lực đến từ nơi đâu, đột nhiên hạ người xuống. Nàng quỳ xuống đất, cầm lấy tinh linh chi cung, chỉ thấy ba kim tiễn màu vàng xuất hiện, kim quang chói mắt chiếu rọi phương viên mười thước. Nàng kiêu hãnh ngẩng đầu, mang theo khí thế một đi không trở lại, ánh mắt lúc này trông thật đáng sợ.