Phong Lưu Pháp Sư

Chương 485 : Tái ngộ khô cốt

Ngày đăng: 21:23 19/04/20


 



Nhìn Thương Nguyệt thành dần dần biến mất trong tầm mắt, Long Nhất trong lòng có rất nhiều cảm khái, những chuyện xảy ra ở đây có thể tả lại bằng mấy quyển sách chứ không ít



Buồn rèm xe xuống, Long Nhất đầu ghé lên đùi Lưu Ly mà chân thì gác lên người Liễu Như



"Long Nhất, có tin ta chặt cái chân heo của ngươi không" Liễu Như không phải phải là nữ nhân mà Long Nhất có thể sờ vào, lập tức véo vào đùi Long Nhất rồi trừng mắt nhìn hắn.



Long Nhất la lên rồi rút chân về, thói quen chết người lúc bên cạnh hồng nha của hắn luôn là kê đầu lên đùi và gác chân những người đẹp, cuộc sống như vậy thật chẳng khác nào thần tiên



"Liễu Như, nàng không thể nhẹ nhàng một chút sao?" Long Nhất trách móc



Liễu Như hừ lạnh một tiếng, ôm Tiểu Nữu đưa cho Long Nhất.



"Thật chẳng nể mặt chút nào, nếu như nàng đối với ta như lúc ta rời khỏi Ma huyễn sâm lâm có phải là tốt bao nhiêu không" Long Nhất thở dài nó, bàn tay không chịu yên vuốt ve đôi chân nhỏ nhắn của Lưu Ly



Liễu Như nghe vậy quay đầu nghi hoặc nói: "Ta lúc ấy đối với ngươi như thế nào?"



"Không, quên mất rồi, xem ra nàng thường hôn tạm biệt người khác, ta lại còn tưởng đó là nụ hôn đầu tiên của nàng chứ" Long Nhất có chút hờn giận, hắn còn nhớ mãi cái nụ hôn lúc chia tay đó



Hơi thở Liễu Như như nghẹn lại, mặt đỏ lựng như ánh hoàng hôn, nàng thẹn quá thành giận nói: "Ngươi nghĩ ta với người cùng một dạng sao? Trừ người ra, ta…. Ta…. Ngươi chết đi"



Long Nhất nghiêng người ngồi dậy, nhìn chằm chằng vào Liễu Như, nhoẻn miệng cười
"Nếu còn gọi ta là thiếu chủ thì đừng làm khó dễ cho ta, các ngươi hãy trở về phục mệnh, nói chưa có gặp ta là được" Giọng thanh niên khàn khàn nói



"Khô cốt, đừng phí lời nữa, chúng ta mau đưa thiếu chủ trở về giao nộp là xong" Âm thanh một người nói



Thanh niên khóe miệng giật giật, đột nhiên khẽ quát lên một tiếng, hai đạo kim qua xuất hiện, tức khác tử khí đậm đặc bao phủ cả một vùng



"Kim giáp thi vương, là dịch giới vong linh triệu háo thuật" Khô cốt kinh hô một tiếng, lập tức hoa tay lên, hơn mười bộ khô lâu theo một vết nứt không gian xuất hiện, cùng với hai kim giáp thì vương cùng nhau chiến đấu



"U Minh tà khô, ngươi làm sao lại có thể biết Dị giới vong linh triệu hoán thuật?" Thanh niên thấy mấy bộ khô lâu cường hãn, không khỏi ngẩn người ra, nhíu mày hỏi. Mặc dù so với Kim giáp thi vương kém một bậc nhưng mười chống lại hai đương nhiên càng đấu càng không tốt



"Là sư thúc tổ truyền cho" Khô cốt thản nhiên nói. Hắn với Vong linh ma pháp quả là một thiên tài, thực lực của hắn sớm đã không phải so sánh, hơn nữa dị giớ vong linh triệu hoán thuật cùng thăng tiến thần tốc, trong thời thời gian ngắn ngủi có thể gọi về hơn mười bộ U Mình Tà Khô



"Sư thúc tổ?" Trong mắt thanh niên hiện ra một tia thất vọng



"Thiếu chủ, người hãy theo chúng ta trở về thôi" Khô cốt thấy vị thiếu chủ này cũng biết Dị giới vong linh triệu hóa thuật, trong lòng không khỏi trắc ẩn, bọn họ bốn người vây như vậy, thiếu chủ không thể nào mà thoát được



Thanh niên nọ hừ lạnh một tiếng nói: "Muốn để ta sống mà đi hay là mang thi thể ta về nộp đây"



Long Nhất cách đó không xa nhìn chằm chằm thanh niên nó, đột nhiên khóe miệng nhoẻn cười vui vẻ