Phong Lưu Pháp Sư
Chương 512 : Kinh thế chi bí
Ngày đăng: 21:23 19/04/20
Tiếng đàn dễ nghe vang lên trên bầu trời Tây Môn phủ, âm thanh uyển chuyển trong suốt.
Một loạt tiếng đàn như vậy vang lên đối với tinh thần người nghe là một loại hưởng thụ vô cùng thích thú. Thanh âm thanh thúy dường như có ma lực không thể kháng cự, khiến cho mọi người đều say, dường như bản thân đang ở trong sâm lâm với không khí trong lành, dòng suối nhỏ uốn lượn, nước suối chảy róc rách, chim hót vang lừng, rửa sạch linh hồn một lần nữa từ đầu đến chân.
"Mỗi ngày đều nghe tiếng đàn của nha đầu Lưu Li nọ, ta nghĩ khớp xương già này còn có thể sống lâu hơn mười năm nữa." Tây Môn Nộ sau khi xử lý xong hết công chuyện, nằm ở trên giường nhìn Đông Phương Uyển bên cạnh nói.
"Đúng vậy, cũng không biết Vũ nhi từ nơi nào có được bảo bối như vậy. Mỗi lần nghe xong tiếng đàn này đều ngủ sâu, hơn nữa tinh thần rất tốt." Đông Phương Uyển tựa vào vai Tây Môn Nộ, nhắm mắt lẩm bẩm nói.
"Vũ nhi quay trở lại mang theo mấy nha đầu này, không một người nào là nhân vật đơn giản a." Tây Môn Nộ than thở.
"Đó là bởi vì ai cũng nhìn trúng con mình." Đông Phương Uyển lẩm bẩm nói. Có được đứa con như vậy, không biết trong lòng nàng tự hào thế nào.
"A a … …"
Nhưng mà lúc này Long Nhất đang gối đầu trên đùi Phong Linh, hai chân hắn để trên đùi Nam Cung Hương Vân. Còn Lưu Ly ngồi cách đó không xa, đang đánh thất thải lưu ly cầm. Âm thanh từ trong tay nàng xuất ra, thật sự là cuộc sống thần tiên, cuộc sống như thế này còn muốn tranh đấu gì nữa.
Đàn xong một khúc, dư âm vẫn quanh quẩn trong phòng, Lưu Ly thu cầm đi tới, chiếc eo nhỏ nhắn đung đưa khiến cho Long Nhất động sắc tâm. Mỗi lần thấy tướng đi xà thủy của Lưu Ly, chiếc eo thon nhỏ uốn éo khiến cho Long Nhất bốc lên dục hỏa.
Di thất chi thành tại sao lại có nền văn minh ma pháp sáng lạng như vậy? Điều này tựa hồ có một đáp án, Thương Nguyệt ký sử ngoại trừ có lịch sử loài người, còn ghi chép lại lịch sử phát triển của loài người sau cuộc chiến diệt thế đại lục bị phân chia. Như vậy Di thất chi thành sẽ không thuộc về Thương Lan đại lục mà thuộc về Thương Nguyệt đại lục.
Từ trong sách này suy đoán, chim chóc cũng khó bay lọt qua Hoành đoạn sơn mạch, một đầu khác là Thương Nguyệt đại lục. Chỉ là Long Nhất nghĩ không ra nếu Di thất chi thành liên quan đến phiến đại lục này, vậy thì điều này đã chứng minh Hoành đoạn sơn mạch không phải là một khối, nhất định phải có thông đạo đi qua bên này. Nền ma pháp văn minh bên kia đã vượt qua bên này, không có lý do gì lại không muốn chiếm Thương Lan đại lục.
"Không đúng… …" nếu đoán không sai thì Mộc Hàm Yên cũng đến từ đại lục nọ. Tại sao nàng có thể tới đây còn những người khác thì không thể tới?" Long Nhất lẩm bẩm nói, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra lý do tại sao.
Còn có Phiêu Miểu tiên tử thần bí, Cáp Lôi… …Long Nhất càng nghĩ càng đau đầu. Nếu Mộc Hàm Yên đến từ phiến đại lục nọ, vậy lý do nào mà nàng lại giúp mình?
Long Nhất có chút phiền muộn, không tự chủ được tìm tới khỏa dự ngôn châu màu trắng đeo trước ngực, đột nhiên cảm thấy một cảm giác trỗi dậy từ trong lòng.
"Tiểu Y à, lời tiên đoán của ngươi là chỉ phiến đại lục khác?" Long Nhất đột nhiên nhớ lại lời tiên đoán của Tiểu Y, mơ hồ nắm bắt được chút gì đó.
Long Nhất ném quyển sách vào trong không gian giới chỉ, cũng không có tâm tình nhìn những quyển sách khác. Bây giờ cái hắn muốn biết nhất chính là một phần của Thương Nguyệt đại lục mà trong cuốn sách nói đến có thực sự tồn tại hay không. Mộc Hàm Yên có đúng như mình dự đoán là tới từ nơi đó.
Xuất ra một ngụm trọc khí, Long Nhất vừa mở cửa mật thất ra, liếc mắt nhìn thấy Tây Môn Nộ đang trầm ổn ngồi ở trước bàn của hắn.