Phong Lưu Pháp Sư

Chương 524 : Ma Long xuất hiện, thạch thất quỷ dị

Ngày đăng: 21:23 19/04/20


 



Bốn con độc giác mã tráng kiện cùng lúc run rẩy hí vang, nếu không phải bị áp chế, sợ rằng bọn chúng đã sớm quay đầu bỏ chạy rồi.



Sự dị thường ở bên ngoài lập tức bị chúng nữ phát hiện, các nàng trong nháy mắt đã từ xe ngựa nhảy ra, xếp hàng đứng trên tuyết, dung nhan thiên kiều bách mị, khuynh quốc khuynh thành đó dưới hoa tuyết đầy trời càng trở nên xinh đẹp.



Cảm giác được khí thế sắc bén kia, thần kinh của Liễu Nhứ bỗng nhiên khẩn trương, đôi mắt bắn ra hàn quang khiếp nhân.



"Ắt hẳn là Long khí, thuộc tính hắc ám" Lưu Ly hơi trầm ngâm nói.



Là cường giả đứng trên đỉnh tại thế giới nhân loại Thương Lan đại lục, cảm thụ của Long Nhất càng sâu sắc, tên gia hỏa thuộc Ma Long tộc này cực kỳ cường đại.



Một lúc lâu sau, bóng đen kia vẫn như cũ thoắt ẩn thoắt hiện tại không xa, thân hình gần như trong suốt, tỏ ra cực kỳ quỷ dị.



"Giả thần giả quỷ, mau hiện thân cho lão tử" Long Nhất nhìn thấy bóng đen chặn trước mặt một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, quát một tiếng thật to, thanh âm còn vang trong không trung mà người hắn đã biến mất tại chỗ.



Cách đó không xa không khí chung quanh bóng đen trong phút chốc đình trệ lại, hoa tuyết đầy trời ngừng lại không chuyển động, mấy giây sau một tiếng đùng bỗng nhiên nổ ra, hai nhân ảnh đồng thời bắn ra từ trong màn băng tuyết, từ động chuyển sang tĩnh rồi lại chuyển sang động, mặc dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng cảm giác kinh tâm động phách đó lại mãnh liệt như vậy, đây chính là cuộc quyết đấu của tuyệt đỉnh cường giả.



"Lớp da rồng này quả thật rất cứng chắc" Long Nhất thổi thổi bàn tay đang đau đớn nói một câu, hắn vừa rồi vận dụng toàn lực đem Ngạo Thiên quyết tầng thứ năm đấu một chưởng với tên Hắc Ám Ma Long giả thần giả quỷ kia, lại không chiếm được dù chỉ là nửa phần tiện nghi.



"Ha ha ha, tiểu gia hỏa lỗ mãng nhà ngươi rất được, thế giới nhân loại từ khi nào đã xuất hiện ra tên quái thai như vậy" một tràng cười mạnh mẽ vang lên, bóng đen kia lộ ra khuôn mặt vốn có, là một lão đầu có bộ râu dài trắng như tuyết, xem ra không khác gì nhân loại, trừ mấy miếng Long lân màu đen còn lưu lại ở gáy.



"Các hạ lẽ nào là trưởng lão của Ma Long tộc sao? Không biết chặn ai không mà lại đi chặn bọn ta?" Long Nhất nhìn lão gia hỏa này hình như là không có ác ý, khí thế không khỏi thả lỏng một chút.



Hắc y lão đầu này kinh dị nhìn Long Nhất, nói: "Tiểu gia hỏa nhà ngươi không ngờ hiểu biết rất rõ, Ma Long tộc ta đã biến mất khỏi Thương Lan đại lục vạn năm rồi. Ngươi không ngờ lại có thể nhận ra?"



Ông già nói xong liền nhìn Liễu Nhứ đằng sau Long Nhất, lập tức ngạc nhiên nói: "Bên cạnh ngươi cũng có người Long tộc, không trách ngươi lại hiểu rõ như vậy, ta chặn đường các ngươi không có ác ý, chỉ là vừa rồi khi đi tìm đứa cháu gái bướng bỉnh tới đây thì cảm ứng được ba động của Long khí, nên mới hạ xuống tìm kiếm."



Long Nhất gật đầu ra vẻ đã hiểu rõ, chắc chắn vừa rồi khi Liễu Nhứ đánh đít Nữu nhi đã lộ ra Long lực, vừa đúng lúc để cho trưởng lão của Ma Long tộc cảm ứng được.



Lúc này trưởng lão của Ma Long tộc tiến lên trước một bước. Nghi hoặc nhìn Liễu Nhứ đánh giá từ trên xuống dưới, tựa hồ muốn từ trên người nàng nhìn ra điều gì đó.



"Lão gia gia, người không được khi phụ tỷ tỷ của con" Nữu nhi nhìn thấy lão trưởng lão Ma Long tộc không ngừng dán mắt vào tỷ tỷ của nó, lập tức quán triệt quan niệm phải bảo vệ tỷ tỷ của Long Nhất, thân hình bé bỏng chắn trước mặt Liễu Nhứ.



"Tỷ tỷ?" trưởng lão Ma Long nhất tộc sững sờ, tốc độ vừa rồi của Nữu nhi đã làm cho ông kinh ngạc rồi. Lúc này lại nghe nó gọi Liễu Nhứ là tỷ tỷ thì càng thêm ngạc nhiên, lúc sau, ông ta dường như nghĩ tới chuyện gì đó đột nhiên lộ ra vẻ kích động trên mặt, ánh mắt nhìn đôi tỷ muội càng thêm tha thiết.



Liễu Nhứ cũng biến đổi sắc mặt. Khí thế trên thân đẩy lên đỉnh phong, như một con báo luôn sẵn sàng giết mồi.



"Đừng nên khẩn trương, tiểu oa nhi, ta không có ác ý, hai tỷ muội cháu có phải là con của Phạm Đế không?" trưởng lão Ma Long nhất tộc kích động nói.




"Quang Minh thần? Quang Minh thần cái rắm, tên gia hỏa không giữ chữ tín" Long Nhất hừ lạnh nói, lúc trước Quang Minh thần nhập vào người Tra Nhĩ Tư, nói trong vòng mười năm làm cho Tra Nhĩ Tư yên ổn, kết quả còn chưa được hai năm đã biến mất chả thấy đâu, hại hắn phải đấu với Quang, Ám, Thủy, Hỏa, Thổ năm hệ pháp thần, Đông Phương Khả Hinh cũng vì vậy mà mất tích trong đống đổ nát.



Nghĩ tới Đông Phương Khả Hinh, Long Nhất thất thần dựa lên tường, tim đột nhiên đau đớn co thắt lại.



Mấy ngày nay, Long Nhất đều tránh né sự thật này, tâm lí hắn có một loại cảm giác thủy chung cũng không dám động chạm vào vết thương lòng, nhưng hôm nay, vết thương này lại đột nhiện bị rách ra, tiên huyết lâm li.



Trước mắt tựa hồ vừa xuất hiện khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Đông Phương Khả Hinh, nàng nói một câu làm người ta đau lòng: "Biểu ca, muội đã chứng minh vô luận muội nỗ lực thế nào để quên đi huynh, thậm chí cam tâm tình nguyện để giáo hoàng bệ hạ dùng khốn tình chú trói buộc, nhưng muội vẫn không thể quên được bóng hình huynh; huynh nói muội không biết yêu, nhưng muội cảm thấy đây chính là yêu, muội yêu huynh biểu ca, muội yêu huynh."



"Khả Hinh, là huynh hại muội rồi" Long Nhất rơi lệ, hôm đó sau khi dùng truyền tống trận an toàn truyền tống tới mật thất trong Nạp Lan hoàng cung, hắn nằm trên đất cả đêm không hề động đậy, ngày thứ hai hắn như chẳng có việc gì xuất hiện trước mặt mọi người, ai mà biết được sự thống khổ trong tim hắn đây?



Đúng lúc này, một cơn gió kỳ quái không biết từ đâu thổi tới, thổi quanh Long Nhất vài lần rồi lập tức tiêu tán, nước mắt trên mặt Long Nhất lại không biết từ khi nào đã bị gió thổi mất, Long Nhất thậm chí cảm giác được trong cơn gió đó mang theo một sự dịu dàng.



Long Nhất ngẩn ra, giật mình một cái từ trong bi thương tỉnh lại, sát na vừa rồi giống như ảo mộng.



"Mật thất này tứ phía đều là tường, gian phòng sau cái lỗ kia cũng bị phong bế, ở đâu mà có gió?" Long Nhất nhăn mày, cảm giác được địa phương này có gì đó không đúng.



Quỷ hồn? Không thể nào, thế giới này có loại vong linh sinh vật có hồn phách là u linh, nhưng với tinh thần lực của hắn thì dù chỉ là một chút tinh thần ba động hắn cũng có thể cảm ứng được.



Két két mấy tiếng, cửa mật thất đột nhiên mở ra, Khải Lâm cùng Ti Bích xuất hiện trước cửa.



"Tây Môn thiếu gia, ngươi ở đây làm gì? Muốn phá Quang Minh giáo đường sao?" Khải Lâm nhìn thấy mấy dấu chưởng trên tường, vừa rồi khi bà cùng Ti Bích niệm xong phúc âm của Quang Minh thần, kết quả liền có một tên Quang Minh võ sĩ báo cáo nói trong thạch thất nơi giáo hoàng nghỉ ngơi có động tĩnh, bà lập tức đoán đó là Long Nhất, kết quả đúng là hắn.



Long Nhất chỉ vào cái lỗ, nói: "Bà nhìn bên trong rồi nói"



Khải Lâm nhìn vào trong cái lỗ thủng, cũng ngẩn ra, nói: "Kỳ quái, ta tại sao lại không biết là có gian phòng trống này" hóa ra gian phòng trống bên trong toàn là tường, căn bản không có cửa vào.



"Quang Minh giáo đường xây này được bao năm rồi" Long Nhất hỏi.



"Nghe nói mấy ngàn năm trước khi Quang Minh thần giáng lâm thì xây, cụ thể là năm nào thì ta cũng không rõ" Khải Lâm đáp.



Mấy ngàn năm? Giáo đường này quả thật là bền bỉ, lẽ nào đúng là thần tích? Long Nhất nghĩ.



"Thạch thất này có điều gì đó rất không đúng, ta vừa rồi cảm thấy có người ở đâu đó dòm ngó, nhưng trừ gian thạch thất bên đó ra thì lại chả phát hiện gì, hơn nữa.tinh thần ta trong sát na đó lại có chút thất thường" Long Nhất suy nghĩ rồi đem sự tình nói ra, nhớ tới tâm chí bạc nhược khi nghĩ tới Đông Phương Khả Hinh lúc nãy, trước đây đối với hắn mà nói căn bản không có khả năng, cho nên gian thạch thất này khẳng định là có vấn đề.



Khải Lâm và Ti Bích nghe vậy có chút khẩn trương quan sát khắp nơi, bọn họ đều biết tinh thần lực cường đại của Long Nhất không thể có ảo giác, nhưng bọn họ lại không có loại cảm giác này, lẽ nào vấn đề xuất hiện từ bức tượng Quang Minh thần ở trong gian mật thất bên kia? Ba người giống như không hẹn mà cùng nhau chuyển ánh mắt hướng lên bức tượng Quang Minh thần đầy bụi bặm ở bên trong.