Phong Lưu Pháp Sư
Chương 538 : Miệng áp lấy miệng mà bàn chuyện riêng
Ngày đăng: 21:24 19/04/20
-"Tất nhiên là ngọn gió thơm từ trên người Thúy Nương nàng rồi" Long Nhất một tay vuốt vuốt cái mũi còn tay kia vòng qua ôm lấy chiếc eo thon của Thúy Nương.
Thúy Nương sóng mắt lưu chuyển, yểu điệu lườm Long Nhất một cái rồi dịu dàng nói:
-"Nhị thiếu gia thật xấu, lâu như vậy mới đến, vừa đến đã chiếm tiện nghi của người ta rồi"
Ba nàng một bên nhìn hai người đánh mắt đưa tình, trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu (ND: Chắc là ghen đây ), cũng may Thúy Nương cũng kịp thời phản ứng, thân thiết kéo tay 3 nàng hàn huyên một hồi tựa như bạn bè cũ lâu lắm rồi mới gặp lại vậy. Trải qua nhân tình thế thái mấy bận rồi, Thúy Nương cũng đã trải qua huấn luyện đặc thù hiển nhiên hơn hẳn ngày xưa rất nhiều.
Thúy Nương nở nụ cười dụ hoặc rồi dẫn Long Nhất và mọi người lên một sương phòng đặc biệt trên lầu hai, khi đã bước qua cửa, Thúy Nương cười cười nhìn qua 3 nàng Mộ Dung Thục Ngọc một chút rồi nhìn về phía Long Nhất, thấy được cái gật đầu của Long Nhất liền lập tức thu hồi ánh mắt quỳ xuống hành lễ:
-"Thuộc hạ ra mắt thiếu chủ"
-"Không cần đa lễ, tình huống gần đây ra sao?" Long Nhất khoát tay, đặt mông ngồi lên chiếc ghế salon mềm mại hỏi.
-"Hồi thiếu chủ, mấy ngày gần đây Long Chiến bắt đầu tập kết binh lực, theo tin tình báo của thuộc hạ thì lúc đầu hắn định tối qua sẽ động thủ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hắn thay đổi kế hoạch. Hôm nay thì nhìn như sóng êm gió lặng nhưng thuộc hạ đoán hắn nhất định có âm mưu khác" Thúy Nương đáp, nghe nàng nói chuyện một hồi liền biết nàng đối với kỹ năng tình báo tốn không ít thời gian, đối với ngành tình báo mà nói thì nàng cũng rất có thiên phú.
Nhưng thật ra Mộ Dung Thục Ngọc đối với cảnh này lại nghĩ khác, trong lòng nàng vừa đố kỵ vừa ao ước được như vậy, không khỏi thầm mắng Long Nhất hoa tâm "có mới nới cũ"
-"Thủy Tinh, bây giờ đến phiên chúng ta tâm sự riêng" Long Nhất vừa nhìn nhìn Thủy Tinh vừa cất tiếng cười hư hỏng.
-"Đồ hư hỏng xấu xa, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất đại sắc lang, như vậy mà cũng dám gọi là nói chuyện sao? Hừ" Thủy Tinh cảm thấy thân mình có chút rạo rực, tiện tay đánh bật vòng tay đang tiến tới của Long Nhất. Song lúc này cũng chính là lúc cao trào của ỷ hồng ôi thúy lâu, những âm thanh lao xao từ dưới truyền lên, với rượu cồn kích thích thỉ cả trăm cặp nam nữ tựa hồ càng lúc càng phóng đãng hơn, so ra thì Long Nhất với Thúy Nương trên này hôn nhau thân mật thì còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
-"Tại sao lại không gọi là nói chuyện? Hai người dùng miệng trao đổi với nhau thì gọi là "nói chuyện", nàng xem bọn họ "Nói chuyện" so với chúng ta còn hứng khởi hơn nữa kìa" Long Nhất chỉ chỉ ngón tay về phía những đôi nam nữ phía dưới mà nói.
Lúc này Sa Mạn đã hiểu được đây rốt cuộc là địa phương nào rồi, tiêu hồn quật chính là nơi để nam nhân đến ăn chơi vui vẻ, người này rõ ràng không có lòng tốt, dám mang theo các nàng đến chỗ như thế này. Nàng vừa định kéo Thủy Tinh rời đi, nhưng lại thấy Long Nhất đang nhìn xuống phía đại sảnh huyên náo kia đến ngẩn người, trong ánh mắt toát ra một thứ cảm tình tựa hồ có chút cảm thương.
Thế giới này chính là tàn khốc như vậy đó, mạnh được yếu thua vĩnh viễn là cách sinh tồn đúng đắn nhất, những kẻ túy sanh mộng tử kia bất quá cũng chỉ là đang tự mình dối mình mà thôi, ai biết còn có thể nhìn được mặt trời ngày mai không nữa.
Đột nhiên, một trận âm thanh kỳ quái xuyên qua cửa sổ truyền vào, Long Nhất giật mình nghiêng đầu nghe ngóng, mà Sa Mạn cùng Thủy Tinh đều lộ ra ánh mắt kỳ quái, chỉ có Mộ Dung Thục Ngọc và Thúy Nương thì tựa như chẳng có phản ứng gì.