Phong Lưu Pháp Sư
Chương 545 : Vẫn lạc, tân hắc ám giáo hoàng
Ngày đăng: 21:24 19/04/20
Trên đỉnh núi, tuyết trắng bay đầy trời, từng trận từng trận gió lạnh thấu xương thổi mạnh cuốn theo từng bong tuyết khiến cả bầu trời như một dòng sông màu trắng (cái này không có trong nguyên bản, chém gió đấy ). Một khối băng thật lớn được dựng lên. Trên khối băng là chữ viết Thương Lan đại lục, nét chữ như rồng bay phượng múa: "Thủy hệ Đại Ma Đạo Sư Thủy Linh Lung chi mộ."
Thủy Nhược Nhan quỳ trước tấm bia băng thật lâu. Tuyết phủ trắng đôi vai thon thả. Nàng ngây ngốc nhìn tấm bia một lúc lâu. Thân thể không hề nhúc nhích.
Long Nhất đứng không xa phía sau nàng, tựa như một ngọn núi lặng lẽ, bình thường và đĩnh trực, chỉ lẳng lặng quan sát nàng. Giờ phút này có nói gì cũng không có hiệu quả. Bi kịch như vậy quả thật là bất hạnh.
Sau một lúc lâu, sắc trời dần dần chuyển tối khiến từng cơn gió tuyết càng them vẻ thê lương. Thủy Nhược Nhan đột nhiên nói, ngữ khí tựa như cô hồn: "Long Nhất, thiếp có nên hận bọn họ không?"
"Có." Long Nhất không chút do dự trả lời.
"Thiếp có nên giết bọn họ không?" Thủy Nhược Nhan tiếp tục hỏi. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt băng lam pháp trượng.
"Có." Long Nhất thản nhiên trả lời.
Thủy Nhược Nhan trầm mặc một lúc lâu rồi đứng dậy. Bởi vì nàng đã quỳ một lúc lâu nên khí huyết không lưu thông, nhất thời lảo đảo vài bước.
Thân hình Long Nhất chợt lóe lên, bàn tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Thủy Nhược Nhan giữ cho nàng khỏi ngã. Nhìn vẻ mặt nàng lạnh lẽo, không thấy bóng dáng của Thủy Nhược Nhan hoạt bát náo nhiệt hồi trước. Trong lòng trận trận đau đớn không thôi.
"Chúng ta trở về thôi." Thủy Nhược Nhan uể oải nói, thân người vẫn tựa trên vai Long Nhất.
Long Nhất mang theo Thủy Nhược Nhan phi thẳng xuống thôn nhỏ dưới chân núi. Không khí trong thôn cũng áp lực trùng trùng. Tất cả tinh anh Hắc Ám giáo hội đều đang tụ tập trong phòng, không dám nói một tiếng. Cả thở cũng không dám thở mạnh. Tất cả đều im lặng như tờ. Ở đây có ai không biết trong giáo hội xuất hiện đại sự. Giáo hoàng phu nhân giết mẹ ruột của Hắc Ám giáo hoàng. Việc lớn như thế này còn chưa đủ ngất trời a.
"Tây Môn thiếu gia, tiểu thư. Giáo hoàng bệ hạ cho mời hai người." Hai người vừa vào trong thôn, U Minh tế tự Lạp Pháp Nhân liền tiến lên nói. Hẳn là hắn đã đợi sẵn ở đây từ rất lâu.
Thân thể mềm mại của Thủy Nhược Nhan run lên kịch liệt, bàn tay nắm chặt ống tay áo Long Nhất, tựa hồ muốn lấy dũng khí từ trên người Long Nhất.
"Đừng sợ, ta luôn bên nàng." Long Nhất ôn nhu nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Thủy Nhược Nhan trong tay mình, theo sau U Minh tế tự đi vào trong phòng.
Trong phòng, đống lửa lớn vẫn đang cháy như cũ. Hắc Ám giáo hoàng quay lưng lại, mặt đang nhìn ngắm bầu trời trắng xoá qua khung cửa sổ. Nhìn bóng lưng hắn mang đầy vẻ bi thương mà tịch mịch.
Thủy Nhược Nhan vừa lên đỉnh núi liền thấy thi thể phụ thân và mẫu thân phủ đầy tuyết. Trên người bọn họ không còn một tia sinh cơ.
Nàng liền lập tức sửng sốt, sắc mặt tái nhợt như lâm trọng bệnh rồi bất chợt cuời lên khanh khách, lùi lại hai buớc, cuời rũ ruợi nói: "Đã chết hết rồi. Chết cả rồi. Chết hay, chết hay lắm."
"Nhuợc Nhan, đừng như vậy mà." Long Nhất vừa thấy Thủy Nhược Nhan điên cuồng, trong lòng đau xót vạn phần. Nàng mặc dù thống hận cha mẹ, nhưng đột nhiên mất đi ba thân nhân. Đổi lại là hắn, hắn cũng không chịu được.
"Long Nhất, chàng đừng lo lắng. Chàng xem bộ dáng ta như thế này mà lo có việc gì sao? Ta chỉ cao hứng, ta thật sự rất cao hứng."
"Nhuợc Nhan" Long Nhất hét lớn tên nàng, bàn tay kéo nàng ôm vào lòng.
"Nguơi thả ta ra. Đáng ghét, thả ta ra." Thủy Nhược Nhan giãy giụa trong lòng Long Nhất.
"Nhuợc Nhan, đừng như vậy mà. Nàng muốn khóc thì khóc ra đi." Long Nhất mặc cho nàng cào cấu, dung thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng an ủi bên tai nàng.
"Khóc? Ai muốn khóc? Ta làm sao mà phải khóc?" Thủy Nhược Nhan dung hết sức đẩy Long Nhất ra, ngơ ngác nhìn thi thể cha mẹ nàng ôm nhau nằm đấy.
"Các nguơi… các ngươi tuởng rằng chết rồi là có thể hết sạch tội ác của các ngươi sao? Nọa phu, các ngươi thị nọa phu. Các ngươi không xứng làm cha mẹ ta." Thủy Nhược Nhan chỉ tay vào thi thể Hắc Ám giáo hoàng phu phụ hai người, đột nhiên thân thể mềm nhũn ngồi bệt trên tuyết. Giống như bị hút hết khí lực. Nuớc mắt nhạt nhoà trên mặt. Vẻ bi thuơng khiến nguời ta phải thuơng cảm thay cho nàng.
Long Nhất cũng ngồi xuống, ôm trọn Thủy Nhược Nhan vào lòng, vỗ vỗ bả vai nàng, ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc. Khóc đi. Khóc hết ra đi, nhưng đừng tự làm tổn hại thân thể. Làm như vậy ta sẽ đau lòng lắm đấy."
Thủy Nhược Nhan không lên tiếng. Dường như không thở nổi, há miệng hớp vài ngụm khí. Nuớc mắt tựa như nuớc vỡ đê oà ra, ôm chặt lấy Long Nhất mà khóc lớn. thật sự là văn giả thương tâm, kiến giả rơi lệ.
"Ngoan, khóc đi, khóc hết đi. Ta sẽ vĩnh viễn ở bênh cạnh nàng" Long Nhất vỗ vỗ lên lưng Thủy Nhược Nhan, trong lòng cảm than không ngớt. Một đời Thuỷ hệ Đại Ma Đạo Sư cùng phu phụ Hắc Ám giáo hoàng lại có kết cục như vậy.
Lúc này, Lạp Pháp Nhân lĩnh suất tinh anh Hắc Ám giáo hội đi lên. Vừa trông thấy tràng cảnh này, nhất thời tất cả mọi người đều lập tức quỳ xuống.
Không nhiều lắm thì, Thủy Nhược Nhan tại Long Nhất trong lòng khốc hôn quá khứ, làm cho Long Nhất lại ái lại liên, hắn Thủy Nhược Nhan sư phụ vận mệnh như thế nào như vậy bi thảm chứ?
Một lúc sau, Long Nhất tiếp nhận Hắc Ám giáo hội tín vật Ám Linh Pháp Trượng cùng với Hắc Ám thần bài bị cuớp đi. Duới một nghi thức đơn giản, hắn đã trở thành giáo hoàng của Hắc Ám giáo hội. Nhân cơ duyên tạo hoá thiên biến vạn hoá bởi vậy liền có thể thấy được nhất ban.