Phong Lưu Pháp Sư

Chương 561 : tái nhập băng nguyên

Ngày đăng: 21:24 19/04/20


 



Sau khi Ngạo Nguyệt đế quốc hoàn toàn bị tiêu diệt liền đựơc chia làm 5 tỉnh thuộc cuồng long đế quốc. Hiện thời đã nhanh chóng khôi phục sức kinh doanh, các hàng quán mọc lên như nấm sau mưa. Những lưu dân khốn khó mất nhà khi chiến loạn cũng đã bắt đầu quay về xây dựng lại cuộc sống mới, cả đế quốc bắt đầu hưởng một khung cảnh thái bình hưng thịnh.



Lúc này đã vào giữa tháng 7, khí trời dần dần nóng bức, nhưng ở cực bắc băng nguyên vẫn bị cái giá lạnh bao quanh như cũ, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy ngàn dặm băng tuyết như một thế giới màu trắng tựa như không có điểm kết thúc.



Lúc này trong cấm khu cực kỳ hiếm thấy được một sinh mạng nào, thứ nhất bởi ví hoàn cảnh ác liệt, thứ hai là bởi vì nơi này thật sự không có cái gì bảo vật có thể tìm ra, cho nên không có mội đội mạo hiểm nào ăn no không có việc gì làm mà chạy vào đây chịu khổ.



Đương nhiên, dựa theo quy luật tự nhiên, băng nguyên rộng lớn không thể nào không có bảo vật, chỉ bất quá bình thường không ai tìm được mà thôi, tỷ như hàn phách ngàn năm, thánh vật băng lăng quả của thuỷ hệ ma pháp sư. đều là bảo vật của băng nguyên cả.



Qua một trận gió tuyết gào thét, hoa tuyết cuồn cuộn đầy trời, giữa không khí lạnh như băng lại rực rỡ lấp lánh tựa như một chùm pháo hoa do các ma pháp sư tạo ra vậy



-"Oa, thật xinh đẹp a." Thuỷ Tinh hưng phấn vừa kéo tay Sa Mạn vừa lớn tiếng kêu lên.



-"Rất đẹp, nghĩ không ra trên thế giới còn có loại địa phương này." Sa Mạn cũng than mãi không thôi.



-"Tốt lắm, đừng có thở dài nữa, đợi qua được mười ngày nửa tháng các nàng sợ rằng sẽ kêu khổ không ngừng, bây giờ mọi người nghỉ ngơi một chút đi." Long Nhất phất tay hạ lệnh nghỉ ngơi, rất nhanh dụng khối băng đắp ra một cái băng ốc ngăn trở gió lạnh.



Đoàn người này chính là đoàn người Long Nhấ từ đằng long thành đưa tới, bởi vì Vô Song đã lâu quá mà vẫn chưa quay về. Cho nên Long Nhất liền đợi sau khi quốc sự ổn định mới đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Theo tới có Ngu Phượng, Lệ thanh, Man ngưu, Thuỷ Tinh, Sa Mạn, Mễ Đế Nhĩ, Cách lỗ tây á, còn có chị em nhà Liễu Nhứ, những người còn lại toàn bộ đều ở lại Đằng long thành.



Không phải do Long Nhất thiên vị, mà do sau khi phụ thân Tây Môn Nộ của hắn lên ngôi liền bị bao vây bởi chính sự, mẫu thân Đông Phương Uyển của hắn rơi vào cảnh cô đơn, vì vậy nói cách nào cũng khơng cho phép Long Nhất đem hết một đoàn thê thiếp du ngoạn. Mà sở dĩ mang theo Ngu Phượng là bởi vì cần Phong tuyết thần điêu của nàng dò đường, bằng không tại địa phương băng nguyên quỷ quái này rất dễ dàng bị lạc phương hướng.



Bất quá đối này chúng nữ cũng không có nửa câu oán hận, vốn mỗi người mang theo một thân phận khác nhau, cũng không tiện để người bên ngoài nhìn vào. Về phương diện khác Long Nhất trải qua mấy tháng nghiên cứu đối với truyền tống ma pháp trận cũng có chút thành tựu, trải qua nhiều lần thí nghiệm, trong một lần ngẫu nhiên gặp cơ hội làm cho hắn nghiên cứu ra truyền tống ma pháp trận có thể đến nhiều điểm khác nhau. Vì vậy hắn tại một bí thất lớn trong hoàng cung thiết lập một cái truyền tống ma pháp chủ trận, hắn có thể tại nhiều địa phương, nhiều chỗ thiết định điểm ma pháp phân trận, chỉ cần có đủ ma tinh thạch để duy trì ma pháp trận vận chuyển, vô luận hắn tại địa phương nào ở thương lan đại lục cũng có thể muốn về là về. (ND: Oh Yeah, anh bây giờ đã là Thái tử rồi, tha hồ mà tham ô tất cả ma tinh thạch của cả để quốc )
Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời so với vừa rồi rõ ràng tối hơn một chút, nhưng mặt trời lại vẫn ở trên trời như cũ, theo thời gian thì lúc này hẳn là lúc đêm khuya rồi.



"Phu quân, chúng ta giống như trước đây kiếm một cái băng động nghỉ ngơi một chút đi." Ngu Phượng đột nhiên ngẩng đầu, đôi phượng nhãn chan chứa xuân tình, một cặp nhũ phong dựa vào cánh tay của Long Nhất mà khẽ cọ.



Long Nhất trong lòng nóng lên, nhớ lại cái đêm đầu tiên cùng Ngu Phượng ngủ chung khi đến băng nguyên, Bàn tay to đang khẽ nắm lấy bờ vai của Ngu Phượng không khỏi trượt xuống dưới rồi thắng gấp ở vùng đồi núi mềm mại của nàng.



Hai người tâm tình đều động, đang định tại băng dưới chân núi tìm một cái khe băng nào đó rồi dựng một trướng bồng hảo hảo thân thiết thân thiết, nhưng lúc này một trận động đất truyền đến, một tiếng thét chói tai đầy hưng phần của Nữu Nhi cùng với tiếng rống của 3 con thần thú đã từ xa xa vọng lại.



Long Nhất cùng Ngu Phượng phi thân lên trời, từ trời cao thấy được hơn mười con gấu tuyết thân cao gần chục thước đang bị Nữu Nhi đuổi theo.



Đây là băng nguyên cự hùng, ma thú thủy hệ cấp cao loại A cấp, là sinh vật trong truyền thuyết tại băng nguyên khả năng tác chiến có thể phát huy đến thực lực của siêu cấp ma thú thuỷ hệ loại S cấp, lần trước Long Nhất đến băng nguyên cũng chưa từng thấy được, không nghĩ tới lại bị Nữu Nhi và Tiểu hổ moi ra được, mà không những 1 con mà là một bầy khiến Long Nhất chỉ biết im lặng lắc đầu.



Với uy thế thần thú, băng nguyên cự hùng chỉ có vừa uất ức vừa bị truy đuổi nhằm kiếm đường thoát thân, ai biểu bọn chúng so với đám thần thú kia chênh lệch không chỉ một cấp bậc chứ.



-"Phụ thân, phụ thân, con tìm được rất nhiều thịt nè, Nữu Nhi đói rồi." Nữu Nhi đang cưỡi lên lưng Tiểu hổ từ xa chạy tới, thoắt cái đã nằm gọn trong lồng ngực Long Nhất, hưng phấn chỉ chỉ vào hơn mười đầu băng nguyên cự hùng mà nói, tựa hồ trong mắt của nàng chúng chỉ là những tảng thịt có thể ăn mà thôi.



Lúc này Tiểu hổ gầm một tiếng rống giận, hơn mười đầu băng nguyên cự hùng run rẩy dừng chân, đường lui đã bị hỏa kỳ lân cùng cuồng lôi thú phong kín, chỉ đành đứng vây quanh che chở cho 4 con băng nguyên cự hùng còn chưa trưởng thành bên trong.



- "Ma thú có linh tính à." Long Nhất nhìn vào đôi mắt chứa đầy bi ai cùng phẫn nộ của bầy băng nguyên cự hùng, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên.