Phong Lưu Pháp Sư
Chương 651 : Thần giới
Ngày đăng: 21:26 19/04/20
Long Nhất nhíu mày. Trong lòng thầm đoán chìa khóa này không phát sinh bất cứ một tia năng lượng ba động, nàng ta mang nó ra làm chi. Hơn nữa trên mặt tiểu yêu nữ có vẻ không thích hợp.
"Không gian thược thi (chìa khóa không gian), bất hảo, xú tiểu tử, chạy càng nhanh càng tốt." Mặc Vận lo lắng, thanh âm bên tai Long Nhất nhắc nhở.
Long Nhất đối với Mặc Vận tuyệt đối tín nhiệm, không có bất cứ cái gì do dự. Càn khôn đại na di thi triển cực hạn lui lại phía sau.
"Tiếc thật ngươi chậm rồi. Không gian thược thi có thể mở ra thông đạo từ ma giới đến Thương Lan đại lục, tự nhiên cũng có thể mở ra đi vô tận hư không. Có bổn công chúa đi cùng bồi tiếp ngươi, ngươi không phiền hà chứ." Tư Yên không còn cười nữa mà trở nên lạnh như băng, thấp thoáng có một giọt lệ tràn mi.
Bỗng nhiên thiên địa tối sầm, thất đại thần bài bắn nhanh ra, một đạo thải hồng quang mang lập tức tiêu thất vô ảnh vô tung.
Long Nhất cùng Tư Yên biến mất tại chỗ, tựa hồ bị hút vào vô tận hư không. Huyết ma Đế La cùng hơn mười vị ma giới đại tướng trại không trung chỉ còn cách trơ mắt nhìn, không kịp ngăn cản. Mọi người nhìn nhau. Lần này thiên ma vương bệ hạ sợ rằng nộ khí xung thiên, nói không chừng cái mạng nhỏ cũng khó giữ.
Ma giới, thiên ma đại điện.
Đang cực lực khôi phục thực lực, thiên ma vương nghe Đế La hồi đáp lập tức điên cuồng hống lên mấy tiếng, huyết mang tế thiên, thiên ma đại điện phương viên trăm dặm thành một mảnh phế khư.
"Đế La, mở Bích huyết hàn đàm, bổn vương nhất định phải làm cho Thương Lan đại lục gà chó cũng không để lại." Thiên ma vương phân phó.
"Bệ hạ, Bích huyết hàn đàm tuy nói có thể giúp người rất nhanh khôi phục công lực, nhưng là…" Đế La nằm sấp xuống muốn thỉnh thiên ma vương thu hồi mệnh lệnh.
"Không cần nhiều lời. Bổn vương muốn cho thần nhân lưỡng giới cùng bồi táng cùng Yên nhi." Thiên ma vương bạo nộ nói.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Đế La biết ma vương một khi quyết định không một ai dám cãi, liền nhanh chóng lĩnh mệnh.
--------------
Ngẩng đầu nhìn bầu trời một mảng sáng sủa, không một tia tạp chất, phản phất như một khối ngọc thạch thật lớn không tỳ vết. Bốn phía là thương mãng quần sơn kéo dài không dứt. Thỉnh thoảng còn có những hồ nước, khói lượn vờn quanh trông như tiên cảnh.
Long Nhất chớp mắt đánh giá bốn phía, có chút nghi hoặc nhìn bầu trời luân nhũ bạch sắc. Trong lòng không khỏi mắng thầm, con bà nó, không phải lại vừa đi qua chiều không gian khác chứ. Đây không phải là Thương Lan đại lục, xung quanh hai người còn có bạch sắc thái dương.
Hai người không nói thật lâu, rõ ràng là bị cảnh trước mắt chấn nhiếp.
Thi hài này không biết qua bao nhiêu năm tháng, thần giới rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà có kết cục biến đổi lớn như vậy? Thất đại chủ thần là do sáng chế thần sáng tạo ra sao? Trong ý thức bọn họ có thần giới chủ thần. Nếu chuyện này có thật, thì hết thảy làm sao giải thích, có thể nói những thi thể ở đây thực lực ít nhất đều không kém thất đại chủ thần.
Không biết qua bao lâu, Long Nhất mới từ khiếp sợ dần bình phục, bước qua những hài cốt phía dưới. Mặc dù đã chết đi nhưng từ hài cốt vẫn tản mát ca những cỗ năng lượng ba động cô cùng cường đại.
Long Nhất đi đến trước một bộ hài cốt thập dực thiên sứ, nhặt lên thần bài, mới phát hiện đó là thần bài nhất cấp.
Trời ạ, quang minh thần có tám cánh, đã là chủ thần. Còn lão huynh này mười cánh mà chỉ mới là thần nhất cấp, xem ra thực lực chủ thần cũng quá khủng bố.
"Ôi, xem ra nếu thần giới không vẫn lạc, thực lực của nhân gia chỉ có thể tính là nhị lưu." Long Nhất thở dài lẩm bẩm nói, trong lòng có chút mất mác.
Cách đó không xa là một điện cao trăm trượng bị tàn phá, xung quanh vô số hài cốt có vẻ thập phần thê lương.
Long Nhất từng bước đi tới cự điện, bước tránh những khối hài cốt, ngẩng đầu nhìn lên không khỏi tự cảm thấy mình quá nhỏ bé. Cự điện mặc dù bị tàn phá, nhưng khí thế hùng hồn tản ra cũng vô cùng bức nhân.
Đi vào cự điện cao hơn mười trượng. Đứng trước đại môn Long Nhất chú ý đến một khối cầu ánh kim rực rỡ giữa điện vô cùng hấp dẫn.
Không tự chủ được, Long Nhất đi đến, như đồ vật đó đang hấp dẫn mình.
Bỗng nhiên, Long Nhất dựng tóc gáy, một cảm giác kinh khủng khiến hắn toàn thân tê dại, như một thợ săn tập trung lên con mồi, nhưng thợ săn không phải là hắn.
Long Nhất chậm rãi quay đầu nhìn bên trái cự điện, thấy một bóng ma lục mâu cự đại hướng hắn đi tới.
Cách không xa Long Nhất là một thân ảnh cao mười thước, toàn thân hắc sắc bạc khải, đôi mắt lóe lên, uy thế khiến cho Long Nhất hít thở không thông.
Làm cho Long Nhất khiếp sợ chính là, trên lưng hắn có mười cánh hoàn toàn đen nhánh