Phong Lưu Tam Quốc

Chương 155 : Sơn đạo hung hiểm

Ngày đăng: 01:58 20/04/20


Đầu ngón tay của Triệu Vũ níu chặt góc áo của Trương Lãng, ở trong màn đêm mỗi khi nhớ tới bóng dáng của Lệ quỷ là nàng lại rùng mình, chỉ có ở bên cạnh Trương Lãng nàng mới cảm thấy an toàn không biết tâm lý ỷ lại trời sinh của nữn hân hay là cái gì, Dương Dung may mà vẫn còn được sự kiên cường của một nữ bộ đội đặc chủng.



Thời gian dần dần trồi qua sơn trại phía trước cũng bắt đầu hiện ra rõ ràng.



Tới trăm bước bên ngoài sơn trại là một khu rừng nhỏ, hai bên khe rãnh hiểm ác, đây là con đường duy nhất, hơn mười cành cây lá cây sắp xếp cao thấp không đầu chiếm hết diện tích con đường.



Trương Lãng sinh lòng cẩn thận, nàng giữ lại khu rừng này không biết là có dụng ý gì, hay là trong khu rừng nhỏ này có ấn giấu huyền cơ.



Hắn vừa định lên tiếng ý bảo mọi người coi chừng thì trong rừng khô bỗng nhiên truyền tới từng thanh âm xôn ao, sau đó là từng tiếng chuông lục lạc vang lên.



Mọi người đều dừng chân lòng kêu thầm nguy hai mắt nhìn quanh bốn phía.



Ở cách đó không xa một tên lính canh gác truyền thanh âm tới:



- Là ai mau đọc ám hiệu.



Hàn Cử nhanh chóng trấn tĩnh lại hô to;



- Ngũ Long khai thiên địa, hoàng cân thừa vạn tái.



Nào ngờ binh sĩ trên lầu quát to:



- Không đúng các ngươi lại là phương nào?




Tuy nhiên những thuộc hạ này đều là những huynh đệ trung tâm theo nàng từ lâu trong đó đã có không ít người chuẩn bị một trận chiến nữa.



Việc đã tới nước này, đối phương đã lên tới tận cửa, hơn nữa còn muốn gặp mình mình mà không đi thì sẽ bị người ta chê cười.



Trương Ninh từ từ hít một hơi, khuôn mặt sinh uy, khẽ cất tiếng nói:



- Mọi người theo ta đi xem đối phương là thần thánh phương nào mà liều lĩnh như thế.



Tất cả đều ứng tiếng, nối đuôi nhau mà đi.



Chưa đầy một canh giờ, cổng Thiên Nguyệt đại trại đã mở, Trương Tinh cầm trường côn, thủ hạ của nàng cầm đao thương kiếm kích đi ra từ bên trong.



Mấy trăm Ưng vệ cũng rút đao ra trong nhất thời hào khí trở nên giương cung bạt kiếm vô cùng khẩn trương.



Ánh trăng sáng chói lọi chiếu từ trên cao, giống như có phần cổ vũ khí diễm này.



Trương Lãng khoanh tay trước ngực hai mắt không hề cố kỵ mà dò xét người tới.



Từ bên trong trại đi ra một lãnh diễm mỹ nữ thần thái lạnh lùng nàng hiện tại đang dò xét Trương Lãng thần thái cao ngạo.



Trong lòng Trương Lãng nổi lên cảm giác kinh diễm không tưởng tượng được muôn dân trăm họ lại có vưu vật như thế cho dù hắn đã gặp qua vô số mỹ nữ cũng không khỏi thầm than nàng xinh đẹp, trong lòng động tâm.