Phong Lưu Tam Quốc

Chương 179 : Chúng quan nghị sự

Ngày đăng: 01:59 20/04/20


Những người ở trong đại đường đều bị lời nói của Mãn Sủng làm cho trấn trụ, nhịn không được mà xì xào bàn tán, mặc dù bọn họ đã nghe qua tin đồn nhưng bất quá chỉ là lời đồn đãi lần này Mãn Sủng đích thân nói thì không giống. Tào Tháo đột nhiên xuất hiện đã đả kích rất nhiều lợi ích của bọn họ.



Lưu Hiệp nhịn không được mà hưng phấn nói:



- Tào tướng quân lòng dạ trung trinh, khiến cho trẫm cảm thấy an ủi, nếu như chúng chư hầu đều như Tào tướng quân thì thiên hạ có thể an định.



Mãn Sủng càng tràn ngập khí phách mà tự tin nói:



- Tào tướng quân sau khi biết Lý Quách tạo phản, Trương Tể bá cư Trường An thì chuẩn bị bình định phản loạn, có ý định lập đô mới ở Lạc Dương hoặc Hứa Xương.



Mãn Sủng nói những lời này ra khiến cho chúng sứ giả nghị luân liên tục.



Chỉ cần là người thông minh dùng ngón tay suy nghĩ cũng biết Tào Tháo có dụng ý thế nào.



Tuy Mãn Sủng trưng cầu ý kiến của hoàng đế nhưng vô luận là ai cũng biết Tào Tháo đối với Hiến đế nhất định có dã tâm.



Lưu Hiệp mặc dù cảm thấy không ổn nhưng vẫn không đoán ra ẩn tình trong đó nên liền nói:



- Trẫm đối với Tào tướng quân rất coi trọng Tào tướng quân cũng không phụ sự kỳ vọng của trẫm, chúng khanh gia mau kính Tào tướng quân một ly.



Mọi người ở phía dưới tuy bất mãn nhưng vẫn cầm lấy chén rượu nhỏ ai bảo Mãn Sủng mồm miệng lanh lợi chiếm được tiên cơ làm chi.



Mà Mãn Sủng vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn vui vẻ vô cùng.



Mãn Sủng định thừa dịp thắng thế mà truy kích khuyên bảo Hiến đế di giá tới Hứa Xương thì đúng lúc này ở trên bàn tiệc có một nho giả chừng bốn mươi tuổi đứng lên, trước thi lễ với Hiến đế sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Mãn Sủng mà nói:




- Nghiệp Thành Hàm Đan đúng là không tệ nhưng trước nguy cơ lớn như vậy ba đất quy về sở hữu của Viên Thiệu đại nhân mà Viên Thiệu lại không phái người tới đây ý đồ thật là khó dò, ai biết hắn mang dã tâm gì cần gì Đường đại nhân phải nói tốt cho hắn.



Đường Hoàng trong nhất thời bị kẹt hắn đột nhiên nghĩ tới mình tuy giúp Viên Thiệu nhưng cuối cùng cũng không phải là người của hắn, cũng không thể đại biểu cho ý kiến của hắn.



Mãn Sủng hừ lạnh một tiếng mà từ từ nói:



- Viên tướng quân tứ thế tam công văn sinh khắp tứ hải nhưng Lý Thúc Quách Tỷ đại nghịch làm loạn mà lại không tới, cũng không có động tĩnh gì thật khiến cho người ta đau đớn.



Đường Hoàng sắc mặt tái nhợt nhịn không được mà nói:



- Viên tướng quân hôm trước đã phái quân sư sốt một là Tự Thụ tới, chỉ hận trong đêm đã bị người ta đánh lén, hôm nay đã bị trọng thương không dậy nổi bằng không hiện tại cũng không đến phiên ngươi phê phán Viên tướng quân.



Nói xong hai mắt của hắn tức giận nhìn chằm chằm về phía Mãn Sủng như muốn phun ra lửa.



Mãn Sủng mặt lạnh như băng pha phần chế giễu;



- Đường đường là sứ giả lại là nhân vật thủ hạ số một của Viên tướng quân còn không bảo hộ được an toàn của mình thì nói gì đến chuyện bảo hộ sự an toàn cho thánh thượng. Thật là tức cười tức cười.



HIến đế Lưu Hiệp im lặng trong lòng phiền não nói;



- Mọi người cùng bàn quốc sách đừng ồn ào nữa.



Bọn họ nghe thấy thánh thượng tức giân lúc này mới liếc nhìn đối phương hừ lạnh một tiếng không cam lòng mà ngồi lại vị trí cũ.