Phong Lưu Tam Quốc

Chương 196 : Không chịu chạy trốn

Ngày đăng: 01:59 20/04/20


Dương Dung lúc này cũng nhịn không được mà lui về nắm lấy Trương Lãng khổ sở nói:



- Lão công thương thế của chàng không nhẹ mau đi đi.



Trương Lãng vững tâm như sắt sống chết không đi không để ý tới sự cầu khẩn của Dương Dung và chúng Ưng vệ.



Dương Dung ứa nước mắt hướng về hai Ung vệ bên cạnh mà nhìn hai người hiểu ý trái phải kẹp tay Trương Lãng sau đó mặc kệ Trương Lãng phản kháng mãnh liệt mau chóng rút khỏi, mà Dương Dung thì dẫn sáu Ưng vệ cản lại ở phía sau.



Địch quân thấy Trương Lãng muốn lui thì hét lớn:



- Đừng để cho Trương Lãng chạy mọi người mau đuổi theo.



Tầm mười tên đại hán áo xám muốn vứt bỏ Ưng vệ truy đuổi Trương Lãng nhưng lại bị Ưng vệ cuốn chặt lấy cất bước gian nan.



Mà một trong bốn thủ lĩnh vừa đuổi tới đã bị Hoàng Tự vung lê hoa đao ra ngăn cản.



Chúng Ưng vệ cao thấp một lòng, dưới sự dẫn dắt của Triệu Vũ và Hoàng Tự tử chiến không lùi, không cho địch quân tiến thêm nửa bước, thủ lĩnh áo xám tuy lợi hại nhưng dưới sự chống đỡ của Triệu Vũ và Hoàng Tự nhất thời cũng khó có thể đánh hạ.



Lúc này Hoàng Tự bỗng nhiên kêu lên:



- Triệu tiểu thư mau đi theo bảo vệ chúa công nơi này giao cho mỗ.



Triệu Vũ vốn nghĩ ngợi Trương Lãng rời đi nàng lòng như lửa đốt, nghe thấy Hoàng Tự nói vậy liền vui mừng cầm Mai Hoa thương vừa lui vừa nói;



- Hoàng đại ca nếu như không kiên trì nổi thì mọi người phá vòng vây sau này gặp lại ở Giang Đông.



Hoàng Tự hào khí ngập trời nói:



- Tiểu thư yên tâm mỗ còn không để mấy người này vào mắt.




Không bao lâu sau bọn họ tới một gian nhà khá lớn, Ưng vệ cất tiếng gọi một lúc sau cuối cùng cũng có người xuất hiện.



Người đi ra là một lão nhân tóc hoa râm mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn đám người Trương Lãng.



Lão nhân kia cổ quái nhìn Trương Lãng cẩn thận dò xét sau đó mới cao thấp từ từ nói:



- Đúng là quý hiếm mấy năm nay không thấy người ngoài núi cao đường xa các vị tại sao lại tới đây?



Trương Lãng giả vờ run sợ nói:



- Nói ra thật xấu hổ tại hạ bị cừu gia đuổi giết không có cách nào đành trốn tới tận đây xin lão bá đừng trách.



Lão nhân kia quét qua đám người bọn họ, thấy đám người Trương Lãng tay cầm binh khí nhưng quần áo rách rưới dáng vẻ mệt mỏi thì trong lòng tin tưởng thêm vài phần, hắn nhẹ nhàng gật đầu lại nói:



- Thì ra là thế vậy chư vị vào đi tuy nhiên lão phu là người sơn dã tiếp đãi không chu toàn xin chớ trách.



Trương Lãng vội vàng nói:



- Làm sao mà trách được chỉ cần lão bá không trách chúng ta tội quấy rầy thì tại hạ đã vinh hạnh lắm rồi.



Lão nhân kia gật đầu tiện tay nói;



- Chư vị mời vào.



Trương Lãng cùng với Ưng vệ đi vào trong mộc phòng vừa đi vừa cười nói;



- Lão bá tại sao lại tin tưởng lời tại hạ nói như vậy không sợ chúng ta là thổ phỉ cường đạo hoặc sinh lòng nhị ý sao?