Phong Lưu Tam Quốc

Chương 214 : Quách tiểu thư

Ngày đăng: 01:59 20/04/20


Đồng Đê Hậu thấy bộ dạng yếu ớt của Trương Lãng thì bất giác nhíu mày.



Lão thản nhiên nói:



- Ngươi trước tiên nghỉ ngơi dưỡng thương đã, chờ vết thương lành rồi nói tiếp.



Trương Lãng trong lòng có chút khó chịu, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.



Hắn nâng tinh thần cung kính nói:



- Đa tạ đại nhân.



Đồng Đê Hậu mặt không biểu tình gần đầu rồi xoay người rời đi.



Lúc Đồng Đê Hậu xoay người thì trên mặt nha hoàn có biểu tình phức tạp, liếc Trương Lãng một cái, vội vàng đi theo ra ngoài.



Trương Lãng không hiểu đó là có ý gì, lòng thầm suy nghĩ.



Vài ngày sau, vết thương của Trương Lãng hồi phục rất nhanh, đã có thể xuống giường bước đi, nhưng chỉ hạn chế trong gian phòng nhỏ.



Mấy ngày nay nha hoàn kia mỗi ngày chăm sóc Trương Lãng ăn uống đi lại, cực kỳ tỉ mỉ từng li từng tí.



Một ngày này Trương Lãng rời khỏi giường chậm rãi bước đi trong phòng, cảm giác tinh thần của mình rất tốt, sức lực cũng dần hồi phục. Đầu hắn bỗng lóe lên, nghĩ tới đã nhiều ngày không trông thấy thế giới bên ngoài, lòng ngứa ngáy. Hắn kiềm không được cẩn thận bước ra khỏi phòng, muốn nhìn xem tình hình bên ngoài rốt cuộc ra sao.



Hắn vừa đi tới cửa thì nghe tiếng kinh kêu:



- Công tử, sao công tử lại đi ra, vết thương của công tử còn chưa lành đâu!



Trương Lãng ngẩng đầu lên, thấy là nha hoàn luôn chăm sóc mình. Nàng đang cầm dược chạy tới đây, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu hé mở, khuôn mặt tràn đầy quan tâm.



Trương Lãng nhếch miệng cười, làm động tác duỗi người, ưỡn ngực nói:



- Cũng gần lành rồi, nàng không thấy ta rất khỏe sao? Vết thương đã lành bảy tám phần rồi, nếu cứ suốt ngày nằm trên giường thì mới là buồn ra bệnh.



Nha hoàn đi vào, từ trên xuống dưới đánh giá Trương Lãng, sau đó “ồ” một tiếng, vẻ mặt không tin nói:



- Xem tinh thần công tử đúng là tốt lắm, nhưng rõ ràng đại phu đã nói tối thiểu công tử phải nghỉ ngơi nửa tuần mới có thể xuống giường được!



Trương Lãng nhìn nàng vẻ mặt không tin, đắc ý nói:




Lúc này Trương Lãng mới phát hiện con thuyền không giống như thương thuyền mà khá giống chiến hạm ‘Mông Xung’. Thiết kế lấy chiến đấu trên biển làm chủ, tính năng thuyền thoạt nhìn không tệ, nước ăn rất sâu, có sức chiến đấu nhất định. Mặt sau còn có bảy, tám chiếc thuyền giống nhau, có thể thấy ra chủ nhân cực kỳ không tầm thường.



Trương Lãng liếc một vòng rồi mỉm cười nói:



- Quách tiểu thư, không biết đây là đi đâu?



Quách Huyên nói:



- Bẩm công tử, Đồng Đê Hậu đi hướng Lạc Dương Yển Sư nhậm chức.



Trương Lãng bị hù giật nảy mình, vội hỏi:



- Vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?



Quách Huyên kỳ quái nhìn Trương Lãng, đáp:



- Dường như sắp tới Lạc Dương rồi.



Trương Lãng nghe mà đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cái này chẳng phải là tự đưa vào miệng cọp mồm sói sao?



Hắn vội nói:



- Quách tiểu thư, chúng ta trên đường đi có xảy ra chuyện gì khác lạ không?



Quách Huyên nhíu chân mày liễu, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhỏ giọng trả lời:



- Hình như trạm kiểm soát tuần tra nhiều hơn trước kia.



Trương Lãng trong lòng kêu than thấu trời, ngoài mặt không lộ ra vẻ gì.



Hắn nói:



- Có biết tại sao không? Thuyền của Đồng Đê Hậu có bị điều tra không?



Quách Huyên cảm thấy rất lạ, dùng ánh mắt khác thường nhìn Trương Lãng, sau đó đáp:



- Chủ nhân đi là đường nước, trên đường không ngại mưa gió, cho đến nay còn chưa gặp phải chuyện gì đặc biệt.