Phong Lưu Tam Quốc

Chương 221 : Mệnh quý nhân

Ngày đăng: 01:59 20/04/20


Nhìn bên ngoài ánh lửa càng ngày càng sáng lên, Trương Lãng thấp giọng nói:



- Phu nhân, xin yên tâm, tại hạ cũng không có ác ý gì.



Chân Mật mặt lạnh như băng, đẹp giống như một mỹ nhân băng giá.



Nhưng mà ai biết được trong lòng nàng vô cùng bất ổn, tâm thần bất an. Chỉ cảm thấy Trương Lãng như bị bỏng bình thường, che cái miệng hốt hoảng của mình, cánh tay rắn chắc xuyên qua eo của mình, giống như một luồng nóng mãnh liệt xuyên qua, giống như điện giật khiến toàn thân trở nên mềm mại vô lực. Chân Mật rất sợ Trương Lãngsẽ có động tác qúa giới hạn, cái miệng nhỏ nhắn chỉ thốt ra được những tiếng ô ô kháng cự, nhưng lại không thể nói nên lời, đôi mắt phượng hung dữ nhìn Trương Lãng



Trương Lãngtrong lòng đã mềm nhũn rồi, khẽ nói:



- Ta buông tay ra, ngươi đồng ý với ta không được lên tiếng, bằng không chớ có trách ta không khách khí.



Chân Mật nghe thấy gấp gáp vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.



Quả nhiên Trương Lãng buông tay ra cho Chân Mật tự do.



Chân Mật chỉ cảm thấy không còn gò bó nữa, toàn thân nhẹ nhõm, phản xạ có điều kiện rất nhanh lui về phía sau hai bước, đến bên một cái bàn tròn khác. Lúc này mắt nàng nhìn thấy rõ ánh mắt của Trương Lãngnhư hổ nhìn mình, một ánh mắt lạnh lùng, trên mặt còn mang theo đằng đằng sát khí, bắn tới chỗ linh hồn sâu kín nhất của người thiếu nữ, khiến cho nàng rùng mình một cái. Điều này khiến cho nàng có đủ lý do rằng lời Trương Lãngnói ra có thể làm được.



Thấy dáng điệu điềm tĩnh của Chân Mật, Trương Lãngcảm thấy mình đã phạm một sai lầm rất lớn, sao có thể để cho mỹ nữ sợ hãi lâu như vậy? Vừa định lên tiếng an ủi thì binh sĩ ở bên ngoài lên tiếng giọng cung kính nói”



- Phu nhân, vừa rồi có một tên thích khách chạy thục mạng đến một chỗ rẽ, đột nhiên biến mất, thuộc hạ sợ phu nhân có gì không ổn cho nên mới tới xem. Phu nhân vẫn ổn chứ?



Chân Mật ánh mắt bất an nhìn tl, khuôn mặt lộ ra chút bất đắc dĩ.



Trương Lãnglại sẵn sang ngênh chiến với quân địch, hai mắt giống như mũi kiếm, vừa chớp mắt không chạm đáy đã nhìn chằm chằm vào Chân Mật, ý nói lời của cô sai rồi, tất nhiên sát thủ đào hoa.



Chân Mật bình tĩnh một lúc rồi dùng ngữ khí tương tự, nói với người bên ngoài:



- Ta không có chuyện gì, các ngươi còn không mau đuổi theo thích khách.
Chân Mật nghe xong, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:



- Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy?



Trương Lãngcười thầy bí nói:



- Lúc ngươi chín tuổi thích viết chữ, mà xem chữ là biết, còn thường xuyên dùng nghiên mực của ca ca ngươi, vì thế ca ca ngươi liền trách ngươi, cho rằng người nên làm những việc như thêu thùa, hơn nữa viết chữ là điều vô dụng đối với nữ nhân. Thế nhưng ngươi lại phản bác nói: phàm là hiền nữ, không có ai không từ kiếp trước có kinh nghiệm, lại có thể học lại được cái gì?



Gương mặt nhỏ nhắn, mắt phượng kinh ngạc, dáng điệu vô cùng mê người.



Trương Lãngkhống chế không nổi bèn tiến lên hai bước, nheo mắt lại mang theo một tia nhìn khiêu khích nói:



- Ta nói có đúng không?



Một mùi mồ hôi nam nhân đổ qua cái mũi thanh thoát của Chân Mật khiến cho tâm thần nàng đại loạn, không tự chủ được lui ra hai bước, bộ ngực non không ngừng phập phồng, âm thanh có chút run rẩy nói:



- Ngươi muốn làm gì?



Trương Lãnggiật mình trước mê lực của Chân Mật, dần dần bắt đầu không kiểm soát được.



Lại vượt qua một bước dài, trở nên mê mị nói:



- Trả lời vấn đề ta vừa nói.



Chân Mật không ngoài dự đoán người lui lại phía sau, bộ dạng lạnh lùng như băng tuyết nói:



- Công tử xin hãy tự trọng.