Phong Lưu Tam Quốc

Chương 225 : Phá Phong thương(thượng)

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Nghĩ tới đây thì Trương Lãng đặt quyết tâm, mặc kệ hai nàng có tha thứ cho hắn hay không.



Hắn lên tiếng nói:



- Ta biết các nàng rất tức giận, nhưng các nàng nên hiểu khi đó ta rất khó xử. Ta không cầu các nàng tha thứ cho ta, tóm lại bây giờ các nàng bình yên vô sự. Qua một cửa này, các nàng quay về Viên phủ, nên làm phu nhân thì lại làm phu nhân đi.



Chân Mật lạnh lùng nhìn Trương Lãng, sâu trong đáy mắt lóe tia sáng như lưỡi dao sắc bén, loại vẻ mặt này vừa hấp dẫn lại đáng sợ.



Nhưng Trương Lãng thì bình chân như vại.



Nửa ngày, Chân Mật cảm giác không thể dùng khí thế đè ép Trương Lãng, mặt đầy tức giận nói:



- Đây là lần đầu tiên nô gia gặp kẻ tuyệt tình vô nghĩa giống như ngươi. Mặt ngoài thì đường đường mà sau lưng lại là hạng ham sống sợ chết. Khiến người không thể tha thứ nhất là dùng cách như vậy tổn thương lòng một cô gái thích ngươi!



Trương Lãng biết Chân Mật nói là Quách Huyên, nhưng hắn khẳng định nàng đã hiểu sai về tình cảm của Quách Huyên.



Lúc này giọng lạnh như băng của Quách Huyên cũng vang lên:



- Tiểu thư, tiểu thư sai rồi, tiểu tỳ từ đầu đến giờ chưa từng thích hắn.



Trương Lãng hít sâu một hơi, nói:



- Ta không muốn giải thích cái gì, ta biết mình thật có lỗi với nàng. Nhưng chuyện đã xảy ra, chúng ta phải đối mặt. Ta tin tưởng dưới loại tình huống đó, ta lựa chọn tuyệt đối là đúng đắn. Nếu không thì đừng nói là nàng mất mạng, ta cũng không còn mạng sống.



Chân Mật cười khẩy hỏi ngược lại:



- Vậy sao?



Trương Lãng cảm thấy cực kỳ bực bội, cáu kỉnh nói:



- Đừng tưởng rằng ta không biết. Lúc ta bắt nàng thì lấy tài năng nàng biểu hiện ra ngoài lúc đầu tuyệt đối không để ta dễ dàng bắt được như vậy. Tuy việc Viên Hi xuất hiện có liên quan rất lớn, nhưng nàng cũng không muốn ở tại Viên phủ, làm con dâu của Viên Thiệu, đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến nàng bị ta khống chế. Nàng e ngại thế lực của Viên gia, biết một khi chống lại thì gia tộc của nàng sẽ gặp họa diệt môn. Cho nên nàng không thể không ủy khuất mình, đồng ý gả cho Viên Hi. Nhưng ta xuất hiện, cho nàng một điều kiện cực tốt, cơ hội tốt cho nàng chạy khỏi Viên gia mà gia tộc sẽ không bị Viên Thiệu diệt môn. Cho nên nàng mới thua mặc ta bắt trói. Nàng nói ta nói có đúng không? Chân đại tiểu thư?
Thấy bộ dáng chắc ăn của nàng, mặt lộ nụ cười mê chết người không đền mạng, trong lòng hắn thở dài thườn thượt, biết không cách nào từ chối vẻ mặt này của nàng.



Trương Lãng cáu kỉnh liếc Chân Mật, nói:



- Cao Lãng này là hạng người ra sao?



Chân Mật không chút suy nghĩ nói:



- Cương cường tự cho là đúng, rất trọng tín nghĩa, nói là làm.



Trương Lãng gật đầu, không nói nhiều nữa, thuận tay cầm lấy cương đao, nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa.



Chân Mật thấy thế cũng kéo Quách Huyên xuống xe.



Nơi này rất hẻo lánh, đằng trước không thấy thôn đằng sau không có điếm, chỉ có từng hàng cổ thụ xanh ngắt nửa che nửa đậy sơn mạch cao thẳng tận mây.



Xe ngựa dừng giữa đường lớn, bên cạnh đứng một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy, gò má nhô cao.



Nói gã là người trung niên bởi vì biểu tình cực kỳ tang thương, giống như đã trải qua vô số sóng gió cuộc đời, rất là lão luyện. Nhưng có lẽ tuổi tác và vẻ ngoài của gã không hợp nhau.



Tuy rằng vóc người gã mảnh khảnh nhưng không cho người cảm giác yếu đuối, ngược lại toát ra cảm giác uy nhiếp. Thêm vào khuôn mặt gã lạnh lùng, vô hình tăng thêm một phần âm trầm. Người mặc bộ đồ đánh xe ngựa khá đơn giản, rõ ràng che giấu bớt khí chất khác hẳn người thường của gã.



Lúc này trên tay gã cầm một trường thương do tinh cương hồn thiết đúc thành.



Thân thương đen nhánh tỏa sáng tựa như bôi dầu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe tia sáng quái lạ. Tuy thân thương không thô lắm nhưng cho người cảm giác rất nặng. Đặc biệt nhất là hai bên nó đều có đầu thương, mỗi đầu thương hai bên nhọn, chính giữa dài hẹp, còn khá mỏng. Không cần tưởng tượng cũng biết cây thương đặc biệt này có sức sát thương rất mạnh.



Đây chính là Phá Phong thương xưa nay vô địch của Cao Lãng.



Trương Lãng cảm giác được từ cây thương tỏa ra sát khí đậm đặc, cho nên không dám khinh thường.