Phong Lưu Tam Quốc

Chương 230 : Lữ Bố thì sao?(hạ)

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Người đó lớn tiếng nói:



- Chúa công sáng suốt! Lúc này không phải thời cơ đấu với Tào Tháo. Theo ý kiến của thuộc hạ, không bằng âm thầm ủng hộ Lữ Bố, để gã không ngừng tiêu hao thực lực của Tào Tháo. Lữ Bố tuy có dũng nhưng vô mưu, tuy nhiên thống lĩnh binh sĩ đánh nhau thật là có bản lĩnh. Mà dưới tay gã là Trần Cung càng là nhân tài hiếm có. Thêm vào chỗ Bác Dương này chặn tuyến đường Thái Sơn, một khi Viên quân Hà Bắc xâm nhập Từ Châu thì quân Lữ Bố lại thành tiền tuyến. Cứ thế, chúa công có thể yên tâm phát triển Giang Nam, nghỉ ngơi dưỡng sức. Gần thì tiến quân Kinh Châu, thủ giang thủ hoài, sẵn sàng chuẩn bị mọi mặt.



Trương Lãng gật đầu, thấy người lên tiếng khá là lạ mắt, thuận miệng hỏi:



- Vị tiên sinh này là ai?



Trung niên nho sĩ mới đầu ngẩn ra, sau đó vội đáp:



- Thuộc hạ Bắc Hải Tôn Kiền xin kính chào chúa công!



Trương Lãng thầm nhủ, thì ra ngươi chính là phụ tá cao cấp trước kia của Lưu Bị.



Hắn gật đầu khen:



- Tôn tiên sinh thật sáng suốt.



Tôn Kiền được Trương Lãng khen, nét mặt vui sướng nói:



- Lúc này Thanh Châu đại quân liên tiếp điều động vùng Hà Bắc, Duyên Tân, có thể thấy đại chiến Viên, Tào một mồi lửa là bùng cháy ngay. Tới lúc đó chúa công có thể ngồi xem long hổ đấu, ngư ông đắc lợi.



Vốn sắc mặt Giang Vũ có chút buồn rầu nhưng nghe được lời này thì khóe miệng cong lên, vui vẻ nói:



- Ha ha, việc này thuộc hạ cũng biết rõ ràng, rất nhanh thì lại đến lúc đánh giết đã tay rồi!



Mọi người hiểu ý cùng nở nụ cười.



Lúc này Trương Lãng bỗng nhớ tới hai người, nghi hoặc hỏi:
- Không tệ, nếu như muốn đánh nhau thông đường tiến Bắc, kịp thời ủng hộ chúa công, với tình huống lúc đó không giống như đang nằm mơ. Đơn giản không nói quân ta có thể có thực lực ngăn cản quân của Lưu Biểu không, cho dù có thể đánh hạ Tương Thành, chỉ sợ không lâu sau Lưu Biểu điều đại quân tám quận Kinh Châu đến, cũng sẽ lâm vào một trận đại chiến tiêu hao.Chúa công khởi nghiệp, điều ngày đối với người mà nói cực kỳ bất lợi.



Trương Lãng khẽ gật đầu tán dương:



- Đúng thế.



Trương Liêu nói:



- Quả nhiên Tôn Sách dự liệu không xuất binh, đã có sự trợ giúp của Từ Thứ tướng quân, Trình Dục tiên sinh cũng tiến hành đàm phán lần nữa với Lưu Biểu, đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị bao vây tấn công Tương Thành. Một khi Lưu Biểu không đồng ý thì sẽ cưỡng ép tấn công Tương Thành,để cho đại quân tiến vào Lỗ Sơn. Sau đó tấn công thành mạnh mẽ, tốt nhất có thể ngăn chặn cho đoàn quân của Lưu Biểu không thể nhúc nhích. Để cho các bộ phận quân khác có thể Bắc tiến vào Trung Nguyên.



- Đáng tiếc chỉ cần Lưu Biểu không đồng ý, quân Thái Sử Từ cũng phát động tấn công mạnh mẽ, nhưng bất luận là lần nào, đến cuối cùng đều phải thiệt thòi. Hơn nữa Trần Vũ tướng quân thân thế trọng thương, thiếu chút nữa bỏ mạng sa trương.



Nói đến đây, Trương Liêu liên tiếp thở dài.



Trương Lãng thở dài, sớm đã không có cảm giác hưng phấn bắt đầu trở về Từ Châu, bèn có chút nặng nề nói:



- Ôi, chuyện này đều trách ta lúc đó quá nôn nóng.



Mọi người ngược lại không thể ngờ Trương Lãng sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời hai mặt chạm nhau, ai cũng có chút kinh ngạc.



Một lúc sau Trương Liêu mới nói tiếp:



- Chúa công sao lại nói thế, việc này cũng được sự ủng hộ của phần đông các vị tiên sinh.



Trương Lãng cười đau khổ nói:



- Chuyện được mất sau này chúng ta từ từ thảo luận, ta nói tiếp chuyện ban nãy.