Phong Lưu Tam Quốc

Chương 25 : Bá vương biệt cơ

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Đợi binh sĩ xuất ra Tiêu Vĩ cầm tới trước mặt Thái Ung, Thái Ung nhìn qua đàn cổ trên mặt hiện ra vẻ tang thương, yêu quý vuốt ve thân đàn, cảm thán không thôi.



Có đôi khi Thái Ung cảm thấy đây không chỉ là đàn mà là hóa thân của mình, nếu như không phải mình phát hiện ra đồng mộc thì tin rằng cũng không có tiêu vĩ cầm, đồng thời mình trong lúc ẩn cư 12 năm gửi gắm toàn bộ tình cảm sơn thủy vòa đó, nếu như không có Đổng Trác đề bạt mình cũng không có ngày hôm nay cho dù mình cũng không quen nhìn phong phạm ngang ngược kiêu ngạo của hắn.



Thái Ung ngây ngốc nhìn Tiêu Vĩ cầm nửa ngày lúc này binh sĩ mới mang Trương Lãng tới trước mặt.



Hai người lúc này mới có cơ hội dò xét bảo vật truyền thuyết kia.



Tiêu Vĩ cầm dài sáu xích có mười ba dây cung hai mươi sáu huy dây cung do tơ tằm chế thành, cứng cỏi mà phát ra thanh âm thuần khiết, dư âm không dứt, ở bên cạnh còn có hai mươi sáu hạt trắng đốm nhỏ gọi là huy làm bằng bạch ngọc, phần đuôi cầm đã bị đốt trọi, trên thân cầm có tằng hoa văn đứt đoạn, khiến cho người ta có cảm giác có vẻ đẹp xa xưa.



Thái Ung thấy hai người điều chỉnh Tiêu Vĩ cầm thì tán thưởng trong lòng đắc ý phi phàm, đây chính là tâm huyết chi tác của mình.



Hắn đắc ý nói:



- Hai vị bắt đầu đi.



Dương Dung cũng gật đầu sau đó ngồi xuống đất, lúc này lòng mang cảm xúc mà bắt đầu điều âm.



Tiêu Vĩ cầm không hổ danh là tứ đại danh cầm, Dương Dung chỉ hơi nhẹ nhàng thử đã phát ra thanh âm leng keng giống như tiếng suối reo dư âm không dứt âm sắc thật tốt.



Thái Ung cũng hết sức chăm chú mà nhìn, hai mắt nheo lại cẩn thận lắng nghe.



Cuối cùng Dương Dung cũng chỉnh âm xong bắt đầu quá môn.



Mặc dù chỉ là quá môn nhưng thần sắc của Thái Ung lại trở nên đặc biệt ngưng trọng.



Rõ ràng hắn tự nhận mình tinh thông âm luật nhưng chưa bao giờ nghe thấy một phong cách làn điệu riêng như vậy phá bỏ quy luật thông thường mơ hồ có thể nghe thấy âm điệu thấp trầm uyển chuyển, nhưng lại hiện ra một xu thế bội phát trong tĩnh có ẩn tàng gió bão, trầm bổng du dương rung động lòng người.



Trong nhất thời trên quan đạo toàn bộ mọi người đều im lặng nghe tiếng cầm phát ra.



Đúng lúc Thái Ung lẳng lặng cảm thụ thì bỗng nhiên âm điệu chấn động lập tức cao vút.



Đồng thời Trương Lãng hơi khàn giọng lại phát ra tiếng hát trầm thấp.



- Ngã trạm tại liệt liệt phong trung.



Hận bất năng đãng tẫn miên miên tâm thống.



Vọng thương thiên



Tứ phương vân động



Kiếm tại thủ



Vấn thiên hạ thùy thị anh hung
Trương Lãng cùng với Dương Dung thỏa mãn nhìn thấy bộ dạng say mê của mọi người trong lòng bọn họ chỉ có hai chữ thoải mái.



Lúc này Trương Lãng dương dương đắc ý nói:



- Thái đại nhân thấy thế nào?



Thái Ung khó dấu được sự bội phục hai tay gõ nhịp thở dài:



- Hổ thẹn, lão phu tung hoành cầm đạo mấy chục năm, hôm nay mới biết là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng.



Dương Dung mỉm cười ưu nhã đứng lên nói:



- Thái đại nhân quá khiêm nhượng.



Thái Ung vuốt râu dài nói:



- Lão phu bình sinh lần đầu tiên mới nghe được tuyệt âm như thế, làn điệu này thật là mới lạ cương nhu đồng tiến người tung hoành thiên hạ nhưng vẫn quấn quanh nhu hòa đúng là có một không hai từ xưa tới nay.



Trương Lãng và Dương Dung hai người bèn nhìn nhau cười, khúc Bá Vương Biệt Cơ này là một ca khúc phổ biến vô cùng được yêu thích, hai người lần này xem ra vượt qua kiểm tra rồi, đại khái mười phần bảo trụ được mạng nhỏ.



Thái Ung ý vẫn vô tận lại chậm rãi nói:



- Càng khó được chính là âm từ ý cảnh đều phù hợp chỉ là hơi đáng tiếc.



Thấy Thái Ung tỏ vẻ tiếc hận Dương Dung không kìm được hỏi:



- Đáng tiếc cái gì?



Thái Ung lắc đầu;



- Ca khúc này tên là gì?



- Bá Vương Biệt Cơ.



Trương Lãng mở miệng nói.



Thái Ung gật đầu nói:



- Thật có khí thế nhưng mà nếu khúc này do một người con gái đánh...



Trương Lãng và Dương Dung không khỏi đồng thời bật cười.



Thái Ung mê hoặc nhìn hai người không biết tại sao bọn họ lại cười.