Phong Lưu Tam Quốc

Chương 259 : Bồ Nhu(thượng)

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Trương Lãng rất bất ngờ hỏi:



- Là nàng ư?



Giọng nói ngọt dính của Tô Nhu đáp lại:



- Đúng là nô gia.



Trương Lãng mặt không biểu tình nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói:



- Nàng tới chỗ này làm gì?



Tô Nhu hoàn toàn không sợ hãi, vẫn là cười khẽ nói:



- Nô gia có cơ mật quan trọng muốn bẩm báo cho lão gia.



Trương Lãng thấy nhức đầu, phất tay nói:



- Có chuyện gì nói mau.



Tô Nhu cố ý nhìn thị vệ hai bên, nói tiếp:



- Đây là đạo đãi khách của lão gia sao?



Trương Lãng bình tĩnh như thường, lạnh lùng nói:



- Nàng có động cơ không rõ, lỡ đâu tâm có ý xấu, không cẩn thận nàng thì chẳng phải ta sẽ mất mạng ư?



Tô Nhu thở dài một tiếng, mặt đầy bi thương nói:



- Không lẽ nô gia khiến lão gia không tin tưởng như thế sao?



Trương Lãng trừng mắt, nói:



- Nàng muốn ta tin tưởng, kỳ thật rất đơn giản. Chỉ cần lấy ra một thứ có thể chứng minh thân phận của nàng, sau đó nói ra lý do khiến ta tin tưởng.



Tô Nhu đá lông nheo với Trương Lãng, nói:



- Cái này đơn giản thôi. Lão gia trước thả nô gia ra, chúng ta vào trong bàn bạc kỹ hơn.




- Lão gia, ngài có biết ở vùng Dự Châu, ai đúc kiếm nổi tiếng nhất không?



Trương Lãng không ngờ Tô Nhu hỏi câu này, sửng sốt.



Tô Nhu cười khẽ nói:



- Chắc là lão gia không biết rồi, vậy để ta nói với lão gia. Tại Dự Châu, nếu nói danh gia đúc kiếm, trừ Chu gia ra thì chính là Nhữ Nam Bồ gia. Hứa đô Chu gia dựa vào quan phủ, chuyên môn đúc kiếm cho triều đình, quân phiệt có quyền thế. Đúc ra kiếm tuy rằng sắc bén sáng loáng còn hoa lệ rung động, châu quang bắn bốn phía, nhưng rơi vào hạng trang sức mà thôi, không thể phát huy trăm phần trăm uy lực trong thực chiến. Dù là vậy nhưng bởi vì người Chu gia giỏi về nghiêng theo chiều gió, thấy người sang bắt quàng làm họ, cho nên luôn được triều đình ưu ái, có thể một bước lên mây, đường làm quan rộng mở không có gì là kỳ.



Trương Lãng lấy làm lạ nhìn Tô Nhu, không biết nàng nói đến điều này là có ý gì, nhưng vẫn hỏi:



- Vậy Bồ gia thì sao?



Sắc mặt Tô Nhu bỗng biến đau thương, nói:



- Người Bồ gia trời sinh tính bình thản, không ham tranh giành quyền lợi, chỉ nhiệt tình đúc kiếm. Đúc ra kiếm hoa mà giản dị, khá là thực dụng. Đặc biệt đến đời Bồ Điền, ông vì vẹn toàn giấc mộng của mình, hy vọng có thể giống như Âu Tri Tử tiền bối đúc ra một bảo kiếm lưu danh thiên cổ, đặc biệt bế quan ba năm. Mắt thấy đại công sắp thành, không biết từ đâu lộ tin tức cáo lên triều đình, dưới lọt vào tai quân phiệt tướng quân, ai cũng muốn được đến danh khí này. Bồ Điền đâu chịu đem tâm huyết của mình trôi sông, chết sống không ưng. Thái độ của Bồ gia chọc giận vô số quan phiệt, Chu gia thì đỏ mắt, không tha cho Bồ gia. Sau đó Bồ gia phiêu bạt bốn phía, kết quả cuối cùng là…



Nói đến đây, đôi mắt Tô Nhu biến đỏ rực, nước mắt đọng hốc mắt, giọng nghẹn ngào.



Trương Lãng dần hiểu mục đích Tô Nhu nói những lời này, nhưng vẫn không quá chắc chắn.



Hắn hỏi thử:



- Vậy không lẽ nàng có quan hệ với Bồ gia?



Tô Nhu hít sâu một hơi, từng chữ một nói:



- Nô gia họ Bồ, tên gọi Bồ Nhu.



Tuy trong lòng hắn đã khẳng định nhưng từ miệng Tô Nhu (a, không, là Bồ Nhu) nói ra thì cảm giác khác hẳn.



Tuy nhiên, Trương Lãng vẫn rất bình tĩnh nói:



- Nàng nói mấy chuyện này với ta có ích gì? Vả lại nàng không thể chứng minh thân phận của mình, cho dù nàng thật sự là hậu nhân của Bồ gia cũng không chứng minh được vấn đề.



Bồ Nhu nói:



- Bồ gia chẳng những tất cả tài sản bị vơ vét hết, còn rơi vào tội phản tặc, gặp họa diệt môn. Có thể tránh khỏi kiếp nạn này không quá vài người, nô gia chính là một trong số đó.