Phong Lưu Tam Quốc

Chương 261 : Hoàng Nguyệt Anh(thượng)

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Bồ Nhu thấy Trương Lãng ngây ra như phỗng đã lâu, cẩn thận thử hỏi:



- Lão gia có biết tiểu sư muội của nô gia?



Một câu nói đánh thức Trương Lãng khỏi suy tư, hắn lắc đầu bảo:



- Không quen biết, nhưng có nghe nói.



Bồ Nhu thầm nghĩ tiểu sư muội của mình tuy là con gái của danh sĩ Kinh Châu, Hoàng Thừa Ngạn Chi, nhưng từ nhỏ đã đi theo sư phụ, chưa từng xuống núi, tại sao Trương Lãng biết được chứ? Dù lòng nghĩ vậy nhưng nàng không dám hỏi nhiều.



Trương Lãng bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi:



- Có phải Hoàng Nguyệt Anh mặt mũi rất xấu?



Thốt ra xong Trương Lãng rất là hối hận, sao mình có thể lỗ mãng như vậy?



Bồ Nhu mê mang ngẩng đầu nhìn Trương Lãng, thầm nghĩ người này muốn làm gì? Không lẽ có ý tưởng xấu?



Ngoài miệng thì nàng nghi hoặc nói:



- Đâu có, tuy không đẹp lắm nhưng không tính khó coi.



Trương Lãng nghẹn họng, trách mình tại sao thiếu não hỏi vấn đề này chứ. Tin đồn rốt cuộc chỉ là tin đồn, luôn có sai biệt với hiện thực. Chỉ là không biết bây giờ nàng đã gả cho Gia Cát Lượng chưa?



Bồ Nhu mặc kệ Trương Lãng nghĩ như thế nào, dù sao nhìn phản ứng của hắn thì xác suất báo thù cho nàng tăng rất lớn.



Nàng thăm dò hỏi:



- Lão gia, việc của nô gia…



Trương Lãng thầm nghĩ, ‘trong truyền thuyết’ Gia Cát Lượng nâng niu quạt lông ngỗng như hòn ngọc quý, như bóng với hình. Y làm vậy không chỉ biểu đạt tình nghĩa phu thê chân thành tha thiết, chủ yếu là vì quen thuộc vận dụng mưu lược trên cây quạt. Cho nên dù là xuân hạ thu động tay không rời cây quạt. Chỉ cần mình tìm cách lấy được cây quạt rồi tặng cho Gia Cát Lượng, vậy đối phương sẽ cảm kích mà…hắc hắc hắc, nghĩ tới đây, Trương Lãng đắc ý cười tà ác.




- Dung nhi, muội có biết lúc nãy ta có được thu hoạch gì không?



Dương Dung khép hờ mắt, rèm mi dài khẽ động, mũi khẽ ‘ừ’ một tiếng rồi lại im lặng.



Trương Lãng thì vui sướng nói một hơi:



- Chắc muội không biết, mới rồi ta gặp phải là sư tỷ Bồ Nhu. Hoàng Nguyệt Anh là ai chắc muội biết chứ? Nàng chính là lão bà của Gia Cát Lượng! Chỉ cần có thể gặp được nàng thì ngày Gia Cát Lượng vì ta xuống núi sẽ không xa! Nếu có Gia Cát Lượng gia nhập bên tay, liên thủ với đám Quách Gia, Điền Phong, thế thì giang sơn thành vật trong túi ta rồi!



Trương Lãng càng nghĩ càng đắc ý, không thể kiềm chế được cất tiếng cười dài.



Bỗng nhiên Dương Dung xoay người, như cọp cái nổi giận một khuỷu tay giật chỏ vào ngực Trương Lãng.



Tiếng cười ngừng bặt.



Dương Dung mất cơn buồn ngủ, lớn tiếng giận dỗi nói:



- Huynh có để cho người ta ngủ không thì bảo!



Trương Lãng không ngờ vui quá hóa buồn, vẻ mặt đau khổ ôm ngực ở trên giường rên rỉ nửa ngày.



Dương Dung cáu kinh kéo chăn xoay qua bên kia, trước khi thiếp ngủ còn không quên nói:



- Sao huynh ngốc như vậy, Gia Cát Lượng xuống núi là việc khi nào chứ? Người ta lúc đó mới khoảng hai mươi tuổi. Huynh chậm rãi vui sướng đi, chuyện lớn cỡ nào cũng không liên quan đến ta!



Trương Lãng một bên gào rú một bên oán hận nghiến răng, nhưng không làm gì được Dương Dung. Hắn chỉ có thể buồn bực nằm trên giường nghĩ lung tung.



Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Tự dẫn ba ngàn quân kỵ binh tiên phong bắt đầu hướng tới giao giới Dương Dự, trấn Hạ Thái tiến binh.



Rất nhanh đã nhận được tin tức bên Cao Thuận, gã lĩnh ba vạn binh Hợp Phì bắt đầu ra vào An quốc, chuẩn bị qua Kinh Dương Tuyền trọng trấn, nhanh chóng tới sát biên giới Dự Châu. Quân Sơn Việt của Mao Anh cũng theo sau đó.