Phong Lưu Tam Quốc

Chương 263 : Tấn công Tế Dương

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Từng đợt tiếng ngựa hú, hậu phương bắt đầu truyền đến nhạc đội, tiếng trống khích lệ nhân tâm thùng thùng vang, dưới bóng đêm bắt đầu diễn ra hình ảnh điên cuồng mà rung động.



Chiến trường sôi trào, từng tiếng trống khiến người sục sôi máu nóng, từng tiếng kèn khiến người anh dũng xông pha. Đám lính bị kích thích tinh thần tăng cực cao, cùng đồng thanh hét to:



- Giết!!!



Trong đêm đen, thanh âm hùng hồn vang thật xa.



Thành Tế Dương nhỏ cho nên không có sông hộ thành, thang đội không gặp cản trở gì lớn đã tới gần tường thành.



Sau đó đội công thành có trật tự mà nhanh nhẹn xông lên.



Mỗi một đội có hai binh sĩ áp chặt thang, binh sĩ phía sau bắt đầu nhanh nhẹn leo lên.



Đại tướng thủ thành thấy quân đội Trương Lãng bắt đầu bò lên thành, dùng sức hét to:



- Đội ném đá, câu liêm chuẩn bị!



Lập tức đá bay đầy trời đập xuống thành.




Nhìn binh sĩ không ngừng ngã xuống, mà quân công thành không có chút tiến triển. Xuất động năm ngàn binh sĩ đã tổn thất phân nửa, Từ Hoảng không thể không thừa nhận Tôn Dực chuẩn bị khá là đầy đủ, hơn nữa gã đã đánh giá thấp bản lĩnh thủ thành của Tôn Dực. Gã biết tối nay cưỡng ép đánh xuống tòa thành trì Tế Dương này quá khó khăn. Gã không chút do dự ra lệnh thu binh, phòng ngừa càng nhiều thương vong.



Nhìn quân Giang Đông chậm rãi rút đi, thành Tế Dương phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.



Thanh âm này rơi vào tai Từ Hoảng thì thật là chói tai. Lần đầu tiên gã chính thức chỉ huy một trận công kiên, bất đắc dĩ lấy thất bại chấm dứt.



Tuy thành Tế Dương không có sông hộ thành nhưng có bản lĩnh thủ thành của Tôn Dực. Sau việc này Trương Lãng và đám quân sư của hắn cùng khẳng định. Trương Lãng cũng hiểu rằng, thì ra lúc trước thả cho quân đội mình tiến nhanh chẳng qua là mồi dụ, muốn binh sĩ của mình thả lỏng tinh thần, lơ là sơ ý, cho rằng quân Tôn Sách không chịu nổi một kích. Sau đó tại thành Tế Dương đã lộ ra phản kích mạnh nhất.



Tuy lần đầu tiên công thành thất bại, phe mình cũng tổn thất chút binh sĩ, nhưng Trương Lãng không nản lòng. Ít nhất thì hắn đã nắm được cách sắp xếp phòng bị, ưu khuyết điểm của địch quân ở đâu. Sau đó ngày thứ hai, thứ ba lại tổ chức hai lần tấn công. Hai đợt công kích này tuy không hung mãnh như lần đầu tiên, hai lần công thành đều là mắt thấy cổng thành sắp bị công hãm, nhưng giây phút cuối bị địch quân thành công phản công, không thể không bất đắc dĩ chấm dứt.



Điều này khiến Trương Lãng và binh sĩ bên dưới cực kỳ buồn rầu, sĩ khí chậm rãi giảm thấp.



Tuy rằng là vậy nhưng quân Tôn Dực trong trận chiến tiêu hao này đã sớm mệt mỏi muốn chết rồi, binh lực không còn sót lại bao nhiêu. Phòng tuyến buông lỏng diện tích lớn. Tin tưởng chỉ cần tổ chức hai đợt tấn công nữa, đánh hạ thành trì là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.



Nhưng ngay lúc này, Trương Lãng và đám quân sư của hắn phát hiện sự việc có chút không ổn.



Nếu chỉ tổn thất một chút binh sĩ thì tốt rồi, muốn chết là đường binh mã của mình tại đây bị ngăn cản mấy ngày, chiến cuộc chậm rãi tiến vào trạng thái giằng co. Quân đội của Cao Thuận sớm một mình xâm nhập, rất có thể đã bị Tôn Sách, Chu Du hai bên bao vây, tình hình khá là bất lợi. Đội của Trương Liêu không khả năng trong thời gian ngắn từ Đông quận rút về, quay ngược giết Bái quận. Nghĩ tới tính nghiêm trọng của sự việc, Trương Lãng suốt đêm tổ chức hội nghị.