Phong Lưu Tam Quốc

Chương 27 : Thái Văn Cơ

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Trương Lãng cười thầm mặc dù hắn không hiểu đàn nhưng mà Dương Dung lần trước đánh đàn có vài chỗ sai lầm, chỉ là Thái Ung vô tâm không xem cầm phổ nên không biết.



Hắn lại thầm nghĩ lần trước khúc Bá Vương Biệt Cơ khiến hắn say mê như thế hôm nay mình sẽ làm một khúc trung thành đền nợ nước, xem Thái Ung có thể rơi nước mắt không.



Trương Lãng trong lòng suy nghĩ bỗng nhiên thấy từ bên trong truyền ra một thanh âm nũng nịu dễ nghe:



- Phụ thân Tiêu Vĩ Cầm...



Trương Lãng nghe xong thì thấy khoan khoái đồng thời mừng rỡ trong lòng, là Thái Văn Cơ sao?



Hắn lập tức quay đầu lại, ánh mắt sau khi rơi trên người thiếu nữ thì chấn động, từ lúc chào đời cho tới nay hắn mới nổi lên cảm giác kinh diễm như vậy.



Đây là Thái Văn Cơ sao?



Chỉ thấy một nữ tử dáng người nón nà tuổi chừng mười tám đẹp như tiên nữ tay cầm Tiêu Vĩ Cầm, dáng người yêu kiều, làn thu thủy đảo quanh khiến cho Trương Lãng hồn phách di chuyển ngàn dặm.



Đôi mắt thâm sâu dịu dàng lóe lên tinh minh câu nhân hồn phách.



Mái tóc phối hợp với tư thái ngọc nữ của nàng búi lên, cái cổ trắng ngọc như là thiên nga, không hề tì vết dưới ánh nguyệt quang càng lộ ra vẻ thướt tha phong tình vạn chủng.



Nàng hiện tại mặc một chiếc áo màu lục phối hợp với nét tươi đẹp càng thêm vẻ khí tức mê người.



Mắt ngọc thon thả, cùng dáng vẻ ưu mỹ nhu hợp như một bức tranh mỹ nhân khiến cho Trương Lãng không biết hồn ở nơi nào.



Cho dù Dương Dung là đệ nhất mỹ nữ ở trước mặt Thái Văn cơ ngoại trừ khuôn mặt có thể so sánh còn khi chết phong tình đều ở hạ phong.
Dương Dung vẻ mặt kéo dài nói:



- Không biết.



Nàng trả lời dứt khoát trong lòng vô cùng bất mãn.



Trương Lãng không nhụt chí mà nói:



- Vậy còn Mộng Lạc Linh thì sao?



Dương Dung mắt phượng tức giận trừng trừng nhìn Trương Lãng lúc này mới đem đàn cầm tới trước mặt mình.



Chỉ trong chốc lát tiếng đàn ưu mỹ truyền khắp quân doan hẻo lánh cộng thêm thanh âm khàn khàn của Trương Lãng.



Binh sĩ nghe thấy tiếng ca phiêu lãng, có người không kìm được mà nhớ quê quán, có người thậm chí còn vụng trộm ứa nước mắt.



Trương Lãng thỉnh thoảng dò xét phản ứng của Thái Văn Cơ, thấy nàng mắt phượng thê lương, đôi mắt bao phủ một đám sương hơi đỏ lên, xem ra nàng cũng vì chuyện cũ mà thương tâm, trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, đây đúng là cơ hội đả động phương tâm.



Một khúc vang lên rồi thôi mọi người thỏa mãn, Thái Ung tán thưởng không dứt, Văn Cơ cũng ca ngợi Trương Lãng tài tình, thỉnh thoảng lại nhìn trộm hắn.



Thái Ung vừa tán thưởng vửa cảm thán nói:



- Hay quá hay quá kể từ hôm nay Dương cô nương có thể nói là cầm gia số một đại Hán, không ai có thể so sánh.