Phong Lưu Tam Quốc

Chương 281 : Tế Dương(hạ)

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Trương Lãng ngẩn ra. Mấy ngày nay hắn bận rộn công việc quá không gặp nàng, không biết lần này nàng chủ động tìm tới là có chuyện gì.



Tuy nghĩ vậy nhưng hắn rất nhanh cho nàng tiến vào.



Trương Ninh vẫn là mặc nhung trang, tư thế oai hùng, trên khuôn mặt quyến rũ luôn là biểu tình nghiêm túc.



Trương Lãng qua mấy ngày tạm hoãn, tâm tình sáng sủa nhiều, thấy Trương Ninh tiến vào thì đứng lên nói:



- Ninh tiểu thư, không biết có gì chỉ giáo?



Trương Ninh chắp tay coi như hành lễ, sắc mặt không nóng không lạnh, trầm giọng nói:



- Tướng quân, nô gia có một chuyện muốn cầu.



Trương Lãng nhìn nàng nghiêm túc như vậy thì cũng rất tò mò, hỏi:



- Trương tiểu thư, không biết có chuyện gì quan trọng không? Có gì đừng ngại nói thẳng.



Trương Ninh nói:



- Hôm đó thuộc hạ chấp nhận điều kiện của tướng quân, bây giờ đã huấn luyện cho tướng quân ra một đám khô lâu quỷ binh sức chiến đấu hơn cả trước kia, đã tới lúc tướng quân thực hiện lời hứa rồi.



Trương Lãng gật đầu, nói:



- Nàng hãy yên tâm đi, Trương Lãng không phải hạng tiểu nhân hứa mà nuốt lời.



Trương Ninh hơi hoảng hốt, vội nói:



- Thuộc hạ tuyệt đối không có ý này! Lúc đó gặp gỡ tướng quân, chớp mắt đã qua vài năm mà cừu nhân vẫn sống trên đời, mỗi khi nhớ tới thì vô cùng thống khổ, trong lòng rực cháy lửa hận. Hiện giờ hai tặc tử Cung Đô, Lưu Tịch đều ở tại Tân Thái huyện. Khẩn xin tướng quân đồng ý, cho phép thuộc hạ tới Tân Thái tru sát hai tặc nhân này, báo thù cho huynh đệ đã chết!



Trương Lãng gật đầu nói:



- Đây là tất nhiên. Nhưng thủ tướng Tân Thái là Lỗ Túc không phải kẻ tầm thường, tuyệt đối không thể khinh thường, có việc gì phải bàn bạc nhiều với quân sư.



Trương Ninh rất biết ơn nói:



- Đa tạ tướng quân thành toàn, thuộc hạ hiểu rồi!



Trương Lãng khẽ cười nói:



- Không cần khách sáo. Đúng rồi, ta còn có một việc muốn hỏi nàng.



Trương Ninh không chút suy nghĩ buột miệng nói:




- Vậy cây quạt đâu rồi?



Bồ Nhu lắc đầu, bất đắc dĩ nói:



- Hai ngày trước đã bị sư phụ của nô gia lấy về.



Trương Lãng trợn to mắt, vẻ mặt khó tin nói:



- Không phải chứ, sư phụ nàng cũng đi ra?



Bồ Nhu cười duyên nói:



- Tướng quân không tin lời nô gia nói ư?



Trương Lãng nói:



- Không phải ta không tin mà là lời của nàng khiến người không thể tin. Thử nghĩ xem sư phụ nàng đi ngao du sơn thủy, tung tích mơ hồ, làm sao có thể đúng dịp xuất hiện như vậy?



Bồ Nhu có chút sốt ruột la lên:



- Tướng quân, nô gia nói đều là thật! Tuyệt đối không nói dối nửa lời! Hơn nữa sư phụ còn nói: bây giờ còn chưa đúng thời cơ, không phải lúc tốt nhất để quạt lông ngỗng xuất thế.



Trương Lãng đi tới đi lui hai vòng, nhìn chằm chằm Bồ Nhu, sau đó bình thản nói:



- Tạm thời tin nàng một lần. Vậy thứ trong tay nàng là cái gì?



Bồ Nhu bị Trương Lãng nhắc nhở mới nhớ tới, lập tức cười khẽ nói:



- Tướng quân không nói thì nô gia đã quên mất. Chuyện là thế này, quạt lông ngỗng bị sư phụ lão nhân gia lấy trở về, nô gia đành lấy ra tuyệt thế bảo đao mà phụ thân dốc hết tâm huyết, hao phí thời gian ba năm mới luyện thành, Bách Tịch Đao.



Bồ Nhu vừa nói vừa dâng lên thanh đao bao vải đỏ.



Trương Lãng thất thanh kêu to:



- Cái gì, Bách Tịch Đao!?



- Đúng thế, chẳng lẽ tướng quân cũng nghe nói tới?



Tuy Bồ Nhu hỏi vậy nhưng trên mặt không chút kinh ngạc, chắc là nàng cho rằng Trương Lãng đã từng nghe tới.



Tất nhiên Trương Lãng biết, có điều là biết nhờ vào sách sử.