Phong Lưu Tam Quốc

Chương 296 : Bí hiểm khó lường (hạ)

Ngày đăng: 02:01 20/04/20


- A!



Điền Phong kinh kêu một tiếng, hiển nhiên không hiểu ý nghĩa trong đó, cực kỳ khó hiểu hỏi:



- Chúa công định làm cái gì?



Trương Lãng cười bí ẩn, lắc đầu không nói.



Điền Phong cũng kkhoog dám hỏi nhiều mà chỉ cúi đầu trầm tư rồi nói:



- Muốn đem Chu Du bức đến Uyển thành không khó cái khó là làm thế hắn không biết Tôn Sách bị bắt Nhữ Nam mất.



Trương Lãng gật nhẹ đầu:



- Phù Hạo nói rất đúng thiên hạ không có bức tường không lọt gió cuối cùng bọn họ cũng sẽ biết.



Điền Phong ngẩng đầu nói:



- Hiện tại phải cố gắng hết sức để binh sĩ phong tỏa tin tức không cho Chu Du biết được.



Trương Lãng nói:



- Đây cũng là biện pháp duy nhất rồi.



Điền Phong cười nói:



- Chúa công không cần lo lắng Nhữ Nam bị phá chúng ta hôm nay mới nhận được tin tức Chu Du không có khả nang biết sớm như vậy.



Trương Lãng buồn rầu nói:



- Hiện tại phiền toái chính là làm sao bắt được Chu Du rồi bức bách hắn.



Điền Phong đã tính trước rồi nói:



- Chúa công yên tâm với tình cảnh của Chu Du, muốn chuyển bại thành thắng cướp lương là hữu hiệu nhất, cũng là cách đi hợp lý nhất, hăn sẽ ra tay.



- Chẳng lẽ hắn lại không coi chúng ta vào đâu sao?



Điền Phong lắc đầu:



- Sẽ không nhưng thuộc hạ tin rằng hắn sẽ chờ cơ hội ra tay lần nữa.



Trương Lãng hiểu ý hỏi:




Chẳng lẽ Chu Du không tới sao? Hoàng Tự thầm hỏi chính mình.



Hắn nhẫn nại chờ một hồi sắc trời đã bắt đầu sáng.



Hoàng Tự đang định hạ lệnh cho binh sĩ trở về nghỉ ngơi thì bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng kèn thê lương, thanh âm vang lên một nửa liền ngừng lại hiển nhiên đã xuất hiện gì đó bất trắc.



Cùng lúc đó mấy tên phó tướng ở trong lều cũng đứng lên.



Hoàng Tự cuối cùng cũng mở miệng cười:



- Quả nhiên là vẫn đến.



Hoàng Tự giơ tay lên trầm giọng nói:



- Chiếu theo kế hoạch, các vị tướng quân ai làm việc nấy chuẩn bị chiến một trận.



Hoàng Tự cũng khongo dám dừng lại, cùng với hai phó tướng đi ra ngoài chuẩn bị quan sát cục diện.



Ở bên ngoài đại trại trở nên ồn ào, một đám binh sĩ vốn cho rằng bình yên vô sự bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt buồn nôn, bị tiếng cười của lính gác hù dọa theo bản năng mà hét lớn:



- Không tốt có quân địch tập kích.



Vừa dứt lời lập tức có một viên phó tướng đi ra chỉ huy binh sĩ.



Ở phía trước gót sắt như gió lốc lực lượng công kích thật sự là quá mạnh trong chốc lát đã tới.



Mũi tên cưỡng ép xông qua phòng tuyến cửa trại quân coi giữ của Hoàng Tự không ngờ đối phương lại liều chết như thế, cửa trại có vẻ nhanh chóng thất thủ.



Trải qua ngăn cản ngắn ngủi binh sĩ bắt đầu liên tục lui về phía sau mà kỵ binh của Chu du không hề có ý đồ công kích phòng tuyến của Hoàng Tự bắt đầu như thủy triều tản ra bốn phía.



Lúc này Hoàng Tự đem tiền tuyến thu toàn bộ vào trong mắt nở ra nụ cười thản nhiên.



Thủ hạ của Hoàng Tự là Lý Phong từ phía sau xông ra tấn công, quân địch xuất hiện hỗn loạn thỉnh thoảng có người kêu lên:



- Chu tướng quân không tốt trúng kế rồi.



Hoàng Tự đại hỉ, chẳng lẽ Chu Du tự mình dẫn đội, như thế thì tốt nếu như bắt sống chẳng những bỏ được tâm bệnh của chúa công mà mình cũng hiển lộ uy phong.



- Các huynh đê phá vòng vây.



Ở phía xa xa truyền tới thanh âm gào rút, quân địch bắt đầu phá vòng vây rồi.