Phong Lưu Tam Quốc

Chương 298 : Đấu với Cam Ninh (hạ)

Ngày đăng: 02:01 20/04/20


Đúng lúc Trương Lãng đánh giá thì chiên trường đã phát sinh biến hóa.



Đừng nhìn Điển Vi quê mùa nhưng ỏ trong trận hành động của hắn cũng phải làm cho Trương Lãng giật mình.



Điển Vi dùng một chiêu dụ địch, liên hoàn song kích bức Cam Ninh thủ nhiều công ít, cục diện dần chiếm ưu thế.



Đúng lúc này Điển Vi gầm rú nói:



- Cam Ninh ăn một kích của ta.



Ác đấu đã thăng cấp hai người trong nhất thời đã qua lại hơn trăm chiêu Cam Ninh vẫ ra mồ hôi, trái lại Điển Vi càng đánh càng hăng.



Tuy thế Cam Ninh vẫn không nhận thua vẫn cường ngạnh nói:



- Ăn một kính thì thế nào?



Điển Vi hét lớn khuôn mặt vô cùng hưng phấn, tay phải quét ngang kình phong bắn ra bốn phía.



Cam Ninh thân là đông ngô tam hổ tướng là tuyệt thế danh tướng truyền kỳ, chỉ thấy hắn tròn hai mắt biểu lộ kinh ngạc mà ngây người, kích tay trái chưa tới ba thước đột nhiên lộn người một cái đồng thời không quên bổ lại một đao.



Trương Lãng nhất thời choáng váng như vậy mà cũng tránh được hơn nữa còn phản kích được nữa sao?



Tuy Cam Ninh né tránh được nhưng hiện tại đã hoàn toàn lâm vào trong thế bị động cao thủ khi tranh giành mất đi tiên cơ hậu quả có thể biết.



Nhìn biểu hiện anh dũng của Cam Ninh Trương Lãng lại nổi lên lòng ái tài nhưng nhớ tới Yến Minh Luyện Vinh chết thảm suy nghĩ này của hắn liền bị đè nén.



Lúc này Điển Vi lại phát lực một kích quét ngang trên đầu của Cam Ninh.



Cam Ninh trên trán càng lúc càng vã nhiều mồ hôi, cánh tay mỗi lần huy động đại đao đều phải dùng hết sức lực.



Một đòn của Điển Vi đánh lên trên lưng của Cam Ninh tuy Cam Ninh có phòng bị nhưng vẫn thổ huyết ngay tại chỗ.



Điển Vi cười to:



- Cam Ninh ngươi rất cao minh có thể đấu hai trăm hiệp với mỗ chỉ có ngươi tuy nhiên cho dù lợi hại thế nào cũng không phải là đối thủ của ta.



Cam Minh lộ ra tơ máu nơi khóe miệng hắn cố gắng chèo chống thân thể, hừ lạnh một tiếng.



Điển Vi hiển nhiên chọc giận đối phương:



- Cam Ninh ngươi giết huynh đệ của ta hôm nay phải bỏ mạng ở đây đi chết đi.



- Không được.



Thấy Điển Vi muốn ra tay Trương Lãng sợ hãi liền thúc ngựa tới ngăn cản.




Hoàng Tự tâm tình bình tĩnh cuối cùng bất an nói;



- Chúa công Tôn Sách bị cướp phải làm sao cho phải?



Trương Lãng cười thần bí ánh mắt vô cùng quỷ dị.



Trong lúc mọi người đang phỏng đoán Trương Lãng bỗng nhiên nói:



- Hoàng Tự ngươi có phái người theo dõi không?



Hoàng Tự vội đáp:



- Có thuộc hạ phái hơn mười thám tử khôn khéo lần này Chu Du có mà chạy bằng trời.



Trương Lãng gật đầu;



- Tốt lắm, nếu như cái này ngươi còn không biết thì đúng là phụ sự tín nhiệm của ta rồi.



Hoàng Tự vẫn băn khoăn Tôn Sách chạy mất đúng là thả cọp về núi.



- Chúa công hình như không hề lo lắng chuyện Tôn Sách chạy đi mất.



Trương Lãng nghe xong thì cười to khiến cho đám người Hoàng Tự càng mờ mịt.



Lúc này Trương Lãng mới từ từ nói:



- Kỳ thật Tôn Sách này là giả.



- Là giả?



Chúng tướng phía dưới đều la hoảng.



Trương Lãng cười hai tiếng biểu lộ vô cùng đắc ý:



- Tôn Sách thật vẫn đang ở Nhữ Nam thành.



- Rốt cuộc là chuyện gì?



Hoàng Tự vừa mừng vừa sợ.



Trương Lãng vươn người cười khổ nói:



- Chẳng những ngươi mà ta cũng bị quân sư lừa cho một phen, đến lúc trời tối mới biết tin tức lá gan của Quách Gia tiểu tử này cũng càng ngày càng lớn rồi, giấu diếm cả chuyện này không đặt ta vào mắt nữa, hừ.