Phong Lưu Tam Quốc

Chương 30 : Đồng tiêu vạn cổ sầu

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Trương Lãng hứng thú rồi, ngẫm lại không biết người này là người phương nào.



Lúc này đại hán phát hiện ra có người nhìn mình chằm chằm thì quét mắt qua Trương Lãng.



Trương Lãng kinh ngạc thầm nghĩ hắn phản ứng nhanh nhạy, ánh mắt sắc bén, trong tay cầm chén rượu mặt nở ra nụ cười ý bảo đối ẩm một ly.



Đại hán không lĩnh tình không thèm để ý tới Trương Lãng, hắn cầm lấy hồ lô dốc xuống miệng giống như uống nước khiến cho Trương Lãng líu lưỡi không thôi, nếu đây là bia mình còn có khả năng liều mạng với hắn, nhưng đây là rượu vàng thì không thể nắm chắc rồi.



Nghĩ tới việc mình sau khi lạc vào tam quốc này, vẫn chưa say một trận, trước kia ở trong bộ đội tuy bị cấm uống rượu nhưng buổi tối vẫn có người vụng trộm trèo tường ra ngoài chơi bời, kết quả ngày hôm sau bị huấn luyện viên phê bình.



Lúc này Trương Lãng ngứa ngáy nhịn không được cầm chén đi tới cạnh bàn của đại hán, cũng không đợi hắn đồng ý hay không lập tức ngồi xuống mà nói:



- Bằng hữu này tửu lượng khá đấy, Trương mỗ không mời mà tới muốn cùng huynh uống hai chén.



Đại hán kia khẽ liếc nhìn Trương Lãng, vẻ mặt vẫn âm trầm.



Trương Lãng không thèm để ý rót rượu mà nói:



- Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai có buồn ngày mai cản.



Hắn nói xong liền uống sạch một ngụm rượu.



Đại hán nghe thấy hai câu thơ này thì tinh thần chấn động nhưng vẫn làm bộ điềm nhiên không có gì, tiếp tục uống rượu.



Tuy nhiên chi tiết nhỏ này không qua được mắt Trương Lãng, xem ra người này quả nhiên có đọc qua kinh thi, hắn lại thở dài nói:



Khí ngã khứ giả



Tạc nhật chi nhật bất khả lưu



Loạn ngã tâm giả



Kim nhật chi nhật đa phiền ưu



Trường phong vạn lý tống thu nhạn



Đối thử khả dĩ hàm cao lâu



Bồng lai văn chương Kiến An cốt



Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát



Cụ hoài hứng dật tráng tứ phi



Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt



Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu



Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu



Nhân sinh tại thế bất xứng ý



Minh triêu tản phát lộng biên chu.



Dịch thơ:



Sao người đã bỏ ta đi



Ngày qua tháng lại còn gì níu đâu




Trời sinh ta ắt có chỗ dùng,



Nghìn vàng tan hết rồi lại có.



Đại hán ka kia nghe vậy cũng ngâm lại:



- Đời người đắc ý nên tận hưởng,



Chớ khiến chén vàng rỗng dưới trăng.



Trời sinh ta ắt có chỗ dùng,



Nghìn vàng tan hết rồi lại có.



Trương Lãng say nhìn đại hán, cảm thấy đầu óc của mình cũng choáng váng lại đong đưa nói tiếp:



- Ta đã nói xong đâu:



Ngũ hoa mã



Thiên kim cừu



Hô nhi tương xuất hoán mĩ tửu



Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu



Dịch thơ:



Này ngựa hoa năm sắc



Này áo cừu nghìn vàng



Gọi trẻ đem ra đổi rượu ngon



Cùng bạn cùng tan sầu muôn thuở



Đại hán kia không để ý tới ngửa mặt lên trời cười dài tựa hồ muốn phát ra toàn bộ uất ức trong lòng vậy.



Hắn lại mở miệng nói:



- Huynh đài tài trí hơn người xuất khẩu thành thơ, khiến cho tại hạ bộ phục.



Sau đó hắn khẽ thở dài tràn đầy xúc cảm nói:



- Đồng Tiêu Vạn cổ sầu.



Sau đó lại nhấc chén cạn sạch rượu.



Dương Dung bận tâm nhìn Trương Lãng thấy hai mắt hắn khép hờ, môi anh đào khẽ giật giật nhưng lại không nói ra.



Đúng lúc này từ bên trong đi ra mấy người mỗi người đều cầm theo đao kiếm, có vẻ không có hảo ý.



Trong đó có một người nhìn thấy Dương Dung tư lệ trời sinh mắt ngọc mày ngài phong thái mê người, liền phát ra hào quang dâm uế, khóe miệng toát ra nụ cười dâm đãng nhanh chóng đi tới bàn của Trương Lãng.



Đi tới bên cạnh bàn người kia lại đảo mắt quanh nhìn Dương Dung, cố tình nói:



- Ba vị không ngại cho tại hạ ngồi xuống chứ?