Phong Lưu Tam Quốc

Chương 300 : Tôn Sách giả (hạ)

Ngày đăng: 02:01 20/04/20


Đảo qua một ngọn đồi nhỏ phía trước xuất hiện hai con đường, quanh co khúc khuỷu.



Lnầ này ở trên đường núi xuất hiện vài bóng người nhanh chóng chạy thục mạng.



Hoàng Tự ttrầm tư một chút rồi cười lạnh nói:



- Chu Du, muốn lừa gạt ta sao.



Hoàng Tự hạ lệnh truy kích đúng lúc này có phó tướng nói;



- Tướng quân quân địch quỷ kế đa đoan ngàn vạn lần phải cẩn thận, phòng ngừa bọn chúng đánh tráo, dụ dỗ đại quân, để cho Chu Du dùng kế ve sầu thoát xác.



Trương Lãng gật nhẹ đầu nói:



- Phù Hạo đoán xem bọn chúng sẽ đi đường nào?



Điền Phong nói:



- Lần này nhất định không thể để cho Chu Du chạy thoát nói cách khác nếu để cho hắn chạy muốn bắt hắn thì khó hơn lên trời.



Trương Lãng ngưng trọng gật nhẹ đầu:



- Phù Hạo đoán chừng bọn chúng sẽ đi đường nào.



Điền Phong không hề nghĩ ngợi mà nói:



- Hôm nay trời đông giá rét Chu Du lại không có đồ tiếp tế hiện tại chạy vào trong núi giống như là chui đầu vào rọ hi sinh tính mạng binh sĩ vô ích, hiện tại hi vọng duy nhất của bọn họ là động thủ với Lăng Thống.



Trương Lãng vỗ tay đứng dậy:



- Không sai Chu Du có thể lừa được Hoàng Tự chứ không lừa được ngươi và ta.



- Lý Phong



Trương Lãng quát to.



Lý Phong lập tức ra khỏi hàng:



- Có thuộc hạ.



Trương Lãng lại nói;



- Để cho ngươi dẫn đầu một nghìn binh sĩ cẩn thận tìm tòi hai bên, cùng với Lăng Thống phiố hợp.



Lý Phong nhận lệnh mau chóng rời đi.



- Điển Vi.



Trương Lãng lại điểm tướng.
Trương Lãng không ngờ rằng dễ dàng như vây trong lòng đề phòng trên mặt lộ ra sự vui vẻ:



- Chỉ cần Chu Du có thể gia nhập trận doanh của ta thì giống như là hổ thêm cánh, phóng nhãn thiên hạ.



- Vậy sao?



Chu Du thản nhiên nói.



Trương Lãng ôm quyền nói:



- Lúc trước đắc tội về sau có thể trường đàm với tiên sinh.



Trương Lãng nhìn về phía Điển Vi sau đó đưa tay ý bảo hắn mang binh sĩ lên bắt Chu Du lại.



Chu Du bỗng nhiên nở ra nụ cười.



Trương Lãng cảm thấy không ổn nụ cười của Chu Du vô cùng quỷ dị.



Tình hình trong trường bỗng nhiên đại biến, quân địch bỗng nhiên cầm lấy binh khí trên mặt đất, Chu Du lui về phía khe núi, trên không trung.



Trương Lãng tức giận liền rút ra kiếm mà hét lớn:



- Lập tức đuổi theo cho ta muốn sống thì phải thấy người chết thì phải thấy thi thể.



Các binh sĩ xông qua khe núi, lúc này trong bụi cỏ bỗng nhiên lay động từng đại thụ đổ sầm xuống, con đường nhỏ duy nhất đã bị cản lại.



Trương Lãng bỗng nhiên minh bạch Chu Du vào đây chờ mình là để kéo dài thời gian, sau đó để cho binh sĩ tứ phía chặt đứt cây cối, một khi con đường nhỏ này bị cắt đứt thì mình nhất thời khó có thể đuổi kịp, mất phương hướng xác suất để hắn chạy thoát vẫn là có.



Chẳng lẽ cứ như vậy để hắn chạy thoát sao? Trương Lãng nghiến răng thầm nghĩ.



Không tuyệt đối không.



Trương Lãng dẫn đầu xuyên qua khúc cây thấy ở phía trước bóng người tán ra đang dốc sức liều mạng chạy.



Trương Lãng bỗng nhiên vui vẻ cười to:



- Chu Du à Chu Du cho dù ngươi tính toàn tường tận cũng khó trốn thoát khiỏ, ngươi không biết Lý Phong đã sớm ở trước chờ ngươi rồi.



Trương Lãng quay đầu lại nói:



- Mọi người mau đuổi theo, mười người một tổ, mười tổ một đội toàn bộ tản ra, không được cho bọn chúng đào thoát.



- Vâng.



Tất cả các binh sĩ xuyên qua đại thụ ngăn cản liền tản ra bốn phía tìm giết Chu Du.



Lúc này binh mã Lý Phong đã xuất hiện ở cách đó không xa, thời gian trôi qua càng có nhiều người sa lưới, nhưng Chu Du cùng mấy đại tướng tâm phúc của hắn vẫn không bị phát hiện.