Phong Lưu Tam Quốc
Chương 302 : Lăng Thống cầu kiến (hạ)
Ngày đăng: 02:01 20/04/20
Trương Lãng cũng không muốn thời gian dông dài như vậy liền mở miệng nói;
- Kiều đại nhân gần đây khỏe chứ?
Kiều Huyền liền đáp:
- Đa tạ đại nhân ưu ái, tuy nhiên thảo dân đã từ quan vài năm, tinh thần sa sút, thân thể yếu ớt.
Nói xong hắn cố ý lắc đầu.
Trương Lãng cười nói:
- Kiều đại nhân sao lại nói vậy đại nhân trung khí mười phần làm gì có vẻ nào già nua,.
Trương Lãng cũng dựa theo ý tứ của Kiều Huyền đổi giọng gọi là tiên sinh.
Kiều Huyền thản nhiên nói:
- Thảo dân hiện tại đã sớm quy ẩn ởi trong rừng nhàn rỗi đi thăm mấy lão hữu đfnh cờ vẽ tranh mà thôi.
Trương Lãng nở ra nụ cười:
- Kiều đại nhân hóa ra tinh thông cầm kỳ thi họa.
Kiều Huyền cho dù cảm thấy mình lợi hại cũng không dám tự đại trước mặt Trương Lãng:
- Chỉ là chuyện phong nhã để đại nhân chê cười rồi.
Trương Lãng bỗng nhiên chuyển hướng trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Không biết cầm kỹ của tiên sinh so với Chu Du thế nào?
Kiều Huyền nhảy dựng lông mày mà đáp:
- Đại nhân phải chăng hoài nghi thảo dân cùng với đào phạm Chu Du có quan hệ, mong đại nhân minh xét.
Trương Lãng thu hồi vẻ tươi cười thản nhiên nói:
- Ta còn chưa hỏi sao ngươi biết suy nghĩ của ta?
- Trước kiaở Lư Giang có đồn, Chu gia lại là văn chương bốn phía anh tuấn bất phàm, hắn nhất định không bỏ qua.
Trương Lãng trả lời hàm hồ.
Đúng lúc này Trình Dục tới báo cáo:
- Chúa công thuộc hạ nhận được tin tức, Lữ Bố sau khi bị đánh bại ở Mông sơn đã lui về Dương quốc, Tiết Lan bỗng nhiên làm phản cùng với Hạ Hầu Uyên nội ứng ngoại hợp Lữ Bố trở tay không kịp quân lính tan tác chỉ còn vài trăm người, vạn bất đắc dĩ hắn mang theo Cung Trần và mấy tên tâm phúc hướng về phía Trương Liêu thề sống thề chết thuần phục chúa công, Trương tướng quân thấy sự tình trọng đại không dám làm chủ chỉ trấn an Lữ Bố mang khoái mã báo cho chúa công.
Trương Lãng trầm tư cả ngày rồi nói:
- Trọng Đức suy nghĩ thế nào?
Trình Dục không hề nghĩ ngợi mà nói;
- Lữ Bố nói không giữ lời thay đổi thất thường, cho hắn hàng không khác gì dưỡng hổ tại thân. Theo cách nhìn của thuộc hạ chỉ có cách tuyệt hậu hoạn.
Trương Lãng gật nhẹ đầu lại nhìn về phía Điền Phong.
Điền Phong lại nói:
- Lữ Bố hiện tại giết không được.
Trình Dục dương mày lên hỏi:
- Tại sao?
Điền Phong cười nói:
- Lữ Bố vừa mới tới đây hợp nhau cứ giết như vậy sau này còn ai dám đầu phục chúa công? Vả lại Lữ Bố có dũng vạn phu nếu giết đi thì thật đáng tiếc.
Trình Dục không cho là đúng:
- Lữ Bố tuy có dũng nhưng tiếng xấu nghìn dặm giết đi chỉ sợ làm vui vẻ nhân tâm.
Trương Lãng thấy Trình Dục nóng tính thì thản nhiên nói:
- Tạm thời trấn an xuống, Trọng Đức.