Phong Lưu Tam Quốc
Chương 346 : Bị bắt cóc (hạ)
Ngày đăng: 02:02 20/04/20
Trương Lãng tràn đầy ngưng trọng nói:
- Nếu thật như vậy Lưu Bị muốn lấy Ba thục thì vô cùng khó khăn rồi, kế hoạch phòng tuyến Trường Giang của chúng ta càng lúc càng khó đi.
Chu Du cười nói:
- Nói là nói như vậy với hùng tâm của Lưu Bị thì không có khả năng ngồi chờ chết.
Trương Lãng nghĩ nghĩ rồi vòng vo nói:
- Nếu là như vậy Lưu Biểu không thể nào khong phòng, bởi vì binh lực chủ yếu của hắn có ý định nhập xuyên nếu chúng ta quy mô xuất kích chen chân vào Trung Nguyên thì như vậy trong nhà hư không, ngược lại có thể để cho Lưu Biểu cắn một cái, nếu như Lưu Biểu dốc toàn lực tiến tới Giang Đông tình huống càng bất lợi với chúng ta.
Chu Du gật đầu:
- Không tệ đúng là như thế, chẳng qua nếu Lưu Bị không thể có tư cách muốn nắm lấy Kinh Châu không phải vô cùng khó khăn sao?
Trương Lãng không chút nghĩ ngợi mà nói:
- Cho dù Lưu Bị có thể nắm lấy Xuyên Trung chúng ta muốn nắm lấy Kinh Châu cũng không phải trông cậy hắn giúp đỡ.
Chu Du không rõ:
- Tại sao như vậy?
Trương Lãng không biểu lộ?
Lưu Bị nhân nghĩa tứ phương Lưu Biểu lại là dòng họ của hắn hắn có thể làm chuyện vô tình như vậy sao?
Chu Du bị ngưng đọng không biết phải nói sao cho tốt.
Trương Lãng nói:
- Được rồi, ta hiểu ý của ngươi để ta phân phó cho Trương Liêu án binh bất động.
Chu Du trầm tư nửa ngày bỗng nhiên có quyết định gì đó liền quỳ xuống:
- Chúa công thuộc hạ có thỉnh cầu khác:
Trương Lãng ôn nhu nói:
- Ngươi nói đi.
Chu Du hơi kích động nói:
- Thuộc hạ một mực mộng tưởng cho rằng có thể huấn luyện ra một đội binh đoàn sắt thép nhưng gần đây thấy đạo luyện binh của chúa công thì thấy mình thật bất tài nhưng thủy quân thì thuộc hạ lại có một cách huấn luyện đặc biệt có thể khiến cho ở trên nước có một đám binh hùng mạnh.
Trương Lãng vui mừng vui sướng nói:
- Công Cẩn có suy nghĩ này đúng là chỗ Trương Lãng cầu mà không được chỉ là thấy ngươi vừa thành thân cho nên không muốn để hai người thương tâm tách ra mà thôi.
Chu Du cảm kích mà nói:
- Chúa công săn sóc thuộc hạ như vậy thuộc hạ làm sao có thể vì chuyện nữ nhi tình trường mà bỏ qua.
- Không sai ta chỉ cần hoàn thành tâm nguyệt này thì vứt bỏ tính mạng cũng đáng.
Trong nháy mắt Hoàng Nguyệt Anh kích động hơi khàn giọng mà hỏi:
- Tướng quân thật sự muốn nhìn tướng mạo thật của tiểu nữ sao?
Trương Lãng đại chấn tinh thần:
- Không sai.
Hoàng Nguyệt Anh hít sâu một hơi:
- Vậy tướng quân nói sẽ không quên chứ, sẽ trả lại đồ vật cho ta?
Trương Lãng gật đầu:
- Nhất định.
Hoàng Nguyệt Anh cuối cùng cũng cố gắng nói:
- Ngươi thật sự muốn xem sao, phải biết rằng kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn đến lúc đó dung mạo của tiểu nữ chỉ sợ hù ngươi vài ngày không ăn ngủ được.
Trương Lãng cố nén thanh âm run rẩy nói:
- Không nhìn thấy diện mục ta chết cũng không cam.
Hoàng Nguyệt Anh nhìn Trương Lãng mà nói:
- Khá lắm nam tử cứng cỏi.
Hoàng Nguyệt Anh thản nhiên nói:
- Ngươi đã chấp nhắt như vậy thì bỏn tiểu thư giải quyết xong cho ngươi tâm nguyện này.
Sau đó nàng từ từ xóa bỏ dịch dung khuôn mặt của nàng khiến người ta kinh ngạc lại vô cùng tiếc nuối, ngũ quan sáng sủa tuyệt đối là một đại mỹ nữ.
Tuy nhiên ở trên khuôn mặt lại có một cái bớt màu xanh phá hủy toàn bộ cảm nhận khuôn mặt của nàng, cái bớt này rất giống một con bọ cạp độc ở phía dưới còn kéo dài ra như phần đuôi của bọ cạp khiến cho người ta giật mình, cộng thêm biểu lộ băng sơn hàn khí, bất luận là ai nhìn thấy một lần cũng không muốn nhìn lần nữa.
Hoàng Nguyệt Anh liền nói:
- Ngươi viết một bức thư cho ta.
Trương Lãng cười khổ:
- Ngươi xem hiện tại ta viết thế nào được?
Hoàng Nguyệt Anh nhìn Trương Lãng nhíu mày rồi nói:
- Không cần bổn tiểu thư viết là được chỉ cần ngươi mang theo một vận thân tín của ngươi đưa cho ta.
Sau đó nàng tự mình viết thư sau khi viết xong mới phát hiện ra Trương Lãng đã hôn mê bất tỉnh.