Phong Lưu Tam Quốc

Chương 361 : Mông Xung chiến hạm (hạ)

Ngày đăng: 02:02 20/04/20


Nhiều năm chiến đấu sống chết, từ người gã có phong thái thiết huyết, một loại khí chất đặc biệt của quân nhân. Trên mặt gã không có biểu tình, cũng chính vì vậy khiến uy nghiêm của gã đạt tới độ cao hoàn toàn mới. Gã đứng trên sàn thuyền, giống như là thân cây thẳng tắp cắm rễ sâu xuống lòng đất. Sau lưng gã là binh sĩ và thuộc hạ, trong mắt tràn ngập tôn kính nhìn gã. Trước trận chiến Tùy Châu, Tưởng Khâm ở trong quân Giang Đông chỉ có thể xem như là một thuộc cấp thủy quân không tệ. Sau trận Tùy Châu, uy danh của gã bắt đầu truyền khắp mỗi góc Giang Đông. Ngươi có thể không biết Quách Gia, có thể không biết Chu Du, nhưng trong quân doanh không một ai là không biết Tưởng Khâm, thậm chí có người tự hào được làm thuộc hạ của Tưởng Khâm. Đó là một người đàn ông dùng sinh mệnh và máu tươi, dùng ý chí và lực lượng của mình, đúc ra một con người sắt đá hùng mạnh. Khi gã từ Tùy Châu an toàn rút lui về, Trương Lãng đích thân vì gã thay quần áo tăng bào, ngay cả con người sắt đá như Điển Vi cũng từ tận đáy lòng khâm phục và kinh ngạc. Càng đứng nói đến văn võ bá quan trong triều. Ở trên người Tưởng Khâm từ khuôn mặt đến đầu ngón chân, từ trên xuống dưới khắp người không có khối thịt lành lặn. Hơn bảy mươi chỗ vết sẹo đao thương kiếm, mình đầy vết thương. Trong số đó có mười chỗ, mỗi một vết đều có thể khiến người thường mất mạng. Vậy mà gã sống sót, còn sống mạnh mẽ cứng cỏi hơn trước. Có lẽ Tưởng Khâm vẫn không thể trở thành tướng soái, thống lĩnh xuất sắc. Nhưng mỗi một trận công kiên, gã trở thành lá bài tẩy quan trọng không thể thiếu trong tay Trương Lãng.



Tưởng Khâm một tay nắm bội kiếm, một tay cầm kính viễn vọng, cẩn thận quan sát trận hình thủy quân của Hoàng Xạ. Nửa ngày sau gã mới lấy xuống kính viễn vọng, đôi mắt sáng lấp lánh lộ ra suy tư.



Thuộc hạ bên cạnh lúc này lên tiếng xin lệnh:



- Tướng quân, mạt tướng nguyện vì tướng quân chia sẻ. Đợi thuộc hạ trước tiên xung phong, dò tìm tình hình quân địch!



Tưởng Khâm chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói:



- Ta xem xét trận hình thủy quân của gã, chiến hạm to ở chính giữa, hai bên là thuyền nhẹ, trận hình chặt chẽ mà có sức dãn, rất có lực xung kích, hiển nhiên là được chân truyền của phụ thân gã. Dù nhìn binh sĩ hơi uể oải, sĩ khí cũng cực thấp nhưng ngươi tuyệt đối không được xem thường.



Thuộc hạ đó hùng hồn nói:



- Thuộc hạ đã hiểu! Nếu có sai sót, nguyện chịu quân pháp xử phạt!



Tưởng Khâm xua tay nói:



- Ngươi mang theo một trăm thuyền nhẹ từ bên trái len vào, đừng lên thuyền tác chiến, đừng tạm dừng, chỉ cần dùng cung tên bắn, ta ở đây quan sát cánh Hoàng Xạ ứng biến. Nếu cần thiết thì bổn tướng quân sẽ dùng cờ hiệu thông báo.



Thuộc hạ nhận mệnh, lập tức chuẩn bị thuyền nhỏ. Lệnh kỳ vung lên, một trăm con thuyền nhanh chóng xông tới đại quân.



Tưởng Khâm nắm chặt kính viễn vọng, không chớp mắt một giây, nhìn chằm chằm tình hình thủy quân Hoàng Xạ đằng trước.



Trống trận lại vang lên, tiếng giết của binh sĩ nhanh chóng truyền khắp mặt sông. Thủy quân Tưởng Khâm từ bên trái bắt đầu trùng kích trận hình thủy quân của Hoàng Xạ. Bởi vì thuyền nhẹ, ở trong nước như bay, tự do xuyên qua, nhanh chóng tới gần quân địch.




Gã lập tức hét to:



- Lệnh cho phía bên phải chuẩn bị chặn đánh!



Tưởng Khâm xem hết tình huống, hừ lạnh nói:



- Hoàng Xạ, ngươi vẫn còn quá non!



Tưởng Khâm bỗng lạnh lùng nói:



- Giương buồm!



Binh sĩ lập tức phát cờ hiệu, tất cả con thuyền nhanh chóng kéo vải.



Tưởng Khâm quát to:



- Lệnh cho đội Tưởng Thân tiếp tục xuyên qua!



Tưởng Thân mạo hiểm vượt qua vô số tên bay đến, căng buồm, thuyền như tên rời cung xông vào trung tâm quân địch. Đội Hoàng Xạ thì không cách nào đuổi kịp thuyền nhẹ cực nhanh này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tưởng Thân lướt qua bên cạnh thuyền lớn của mình.



Tưởng Khâm lại quát to:



- Tay trống đâu, đánh trống, xung phong!