Phong Lưu Tam Quốc
Chương 367 : Quách Gia diệu kế (hạ)
Ngày đăng: 02:02 20/04/20
Hoàng Tự mang theo ba ngàn bộ binh ở dưới An thành khiêu khích
Thủ tướng An thành là Dương Linh biết được Hoàng Tự đến khiêu chiến, không chút suy nghĩ mang binh ứng chiến.
Hoàng Tự ra lệnh binh sĩ dàn thành hàng ngang, mình áp trận, cố ý về mặt khí thế tỏ ra yếu hơn chút. Binh pháp có câu: mình yếu khiến binh đối phương kiêu ngạo. Hoàng Tự hiểu sâu về đạo lý này.
Hoàng Tự xông tới chỉ vào Dương Linh, lớn tiếng hét rằng:
- Phản tặc Dương Linh, hôm nay có dám quyết đấu tử chiến với ta không?
Dương Linh nhìn binh sĩ Hoàng Tự, y giáo không chỉnh tề, trận hình lỏng lẻo.
Gã cất tiếng cười to nói:
- Thằng nhãi Hoàng Tự, ngươi chẳng qua là hạng tầm thường mà dám cuồng ngạo như thế, đợi lát nữa đại gia ta giết ngươi không còn manh giáp! Ngươi đừng giống như lúc trước cụp đuôi chạy trốn à!
Hoàng Tự không bị dao động, vung Lê Hoa đao vài cái, kêu gào:
- Dương Linh, mấy lần trước chẳng qua là ngươi may mắn thắng thôi, lần này tất nhiên ta sẽ cắt cái đầu chó nhà ngươi tế cờ, để ngươi biết chỗ lợi hại của bổn đại gia!
Hoàng Tự càng là nói vậy thì Dương Linh càng không xem vào mắt.
Gã cười nhạo nói:
Dương Linh kinh sợ biến sắc nói:
- Không hay rồi, đã trúng quỷ kế của Hoàng Tự! Huynh đệ mau rút lui!
Hoàng Tự khi nghe tiếng pháo vang thì quay ngược lại, thấy Dương Linh quay đầu ngựa, quát to rằng:
- Dương Linh đừng hòng đi được! Hôm nay ngươi trúng kế của chúa công ta, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!
Dương Linh toàn thân ướt đẫm mồ hôi, điên cuồng hét:
- Mau lùi mau lùi lại!
Hoàng Tự cười to nói:
- Muốn lùi hả? Muộn quá rồi! Các huynh đệ, tới lúc trút giận rồi, mọi người giết đi!!!
Theo khẩu hiệu của Hoàng Tự, vốn binh sĩ chạy đến hụt hơi lập tức tập hợp lại, đánh trống trận ầm ầm vang, so với lúc mới bắt đầu thì hung mãnh rất nhiều. Khẩu hiệu xung phong liều mạng khích lệ một số binh sĩ đã hơi mỏi mệt. Mỗi một binh sĩ đều lấy sức lực cuối cùng ra để đánh trận chiến cuối.
Mao Anh, Mao Kiệt dẫn ba ngàn Sơn Việt binh cực kỳ hung mãnh, giết người như ngóe, giống như dã thú không có linh tính. Khi nổi lên khát máu thì miệng, răng, tay, chân đều thành vũ khí giết địch. Đặc biệt là tay phải búa khai sơn, tay trái là đằng giáp thuẫn, tổ hợp lại khiến Lưu quân bó tay chịu chết. Viễn chiến hay cận chiến đều thua thiệt, đặc biệt là trường mâu binh, chỉ có thể trơ mắt nhìn binh khí của mình bị đằng binh giáp cuốn lấy, tiếp theo búa khai sơn mạnh mẽ chém đứt, liên tiếp người cùng mâu bị chém bay. Giết chóc khiến đám Dương Linh và binh sĩ bay mất ba hồn bảy vía, chạy trốn mà hận mẹ không sinh thêm cho hai chân.
Hoàng Tự ở trong loạn quân vung Lê Hoa đao lên xuống, hai binh sĩ trốn không kịp lần lượt bị chém đứt đầu, máu phun như suối bắn ra. Dương Linh vừa lúc nhìn thấy tình hình máu me này, không lo đến mũ giáp rớt xuống, liều mạng giục ngựa chạy trốn khỏi chiến trường.