Phong Lưu Tam Quốc

Chương 369 : Đối đầu Dương Linh (hạ)

Ngày đăng: 02:02 20/04/20


Loại hành động của họ càng khẳng định suy nghĩ của Dương Linh.



Quả nhiên, mấy người vừa tản đi bỗng từ mỗi hướng tụ tập cùng một chỗ, tiếp theo đi tới cái lều cực kỳ vắng vẻ, chắc là loại phòng củi. Ba người núp ở bên trong, chẳng biết đang nhỏ to cái gì.



Dương Linh đứng ngoài lều vãnh tai nghe trộm.



Nhưng bởi vì chúng nói chuyện khá nhỏ, chỉ có thể ngắt quãng nghe cái gì châu báu, giết người linh tinh.



Dương Linh thầm nghĩ: chắc đây là mấy binh sĩ không chịu nổi hành quân cực nhọc, lén trộm mấy thứ châu báu đáng giá, tưởng bỏ trại trốn đi. Nhưng không ngờ bị mình đụng phải, đây chính là cơ hội tốt để lập công.



Nghĩ tới đây, Dương Linh lập tức ra mặt, tay vén lên rèm lều.



Gã quát to:



- Thật to gan! Đừng cho rằng việc các ngươi làm thần không biết quỷ không hay, ai ngờ bị Dương Linh đại gia ta đụng phải! Các ngươi ngoan ngoãn cùng ta đi gặp tuần ban đại nhân, hay là đợi bổn đại gia ra tay áp giải đi?



Mấy binh sĩ hình như bị hù ngây ra, ai cũng ngẩn tại đó không biết làm sao.



Mất nửa ngày, trong đó một tên lắp bắp nói:



- Dương tướng quân, xin nương tay cho, có việc gì thì từ từ bàn lại đã!



Bởi vì trong lều không đốt đèn cho nên không thấy rõ mặt bọn chúng, nhưng Dương Linh có thể tưởng tượng ra biểu tình cầu xin.



Dương Linh cười lạnh nói:



- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, các ngươi giống như làm cái gì việc tốt sao?



Một giọng khác không giống với người đầu tiên lên tiếng, miệng đầy vẻ nịnh nọt:



- Dương tướng quân, bọn tiểu nhân nguyện đem một nửa hiếu kính ngài, ngài thấy được không?



Dương Linh hỏi:



- Các ngươi trộm đồ của ai đó? Là cái gì?
- Rốt cuộc là có chuyện gì?



Binh sĩ giáp thủng thẳng nói:



- Mấy ngày trước, Hoàng tướng quân và Tôn tướng quân uống rượu với nhau, tiểu nhân ở bên cạnh phục thị. Hai vị tướng quân bắt đầu say, cao giọng bàn luận, trong đó có nhắc tới tướng quân ngài đây.



Nói đến đây thì binh sĩ cố ý ngừng lại, gợi lên lòng tò mò của Dương Linh.



Dương Linh nhướng mày, nhỏ giọng hỏi:



- Nói ta thế nào?



Binh sĩ giáp ngập ngừng nói:



- Lúc đó Hoàng phó tướng nói với Tôn phó tướng rằng Dương tướng quân ngươi làm người không đáng tin, không có chút bản lĩnh gì, tại sao không trực tiếp giết cho rồi, còn để ngươi đầu hàng?



Binh sĩ đến đây thì tạm dừng, gã cảm giác rõ ràng cảm xúc của Dương Linh biến đổi, bởi vì tức giận mà hô hấp biến dồn dập.



Dương Linh lạnh lùng nói:



- Nói tiếp đi.



Binh sĩ nói tiếp:



- Tôn phó tướng lập tức cười to nói Hoàng phó tướng không hiểu, kỳ thực chúa công khiến Dương tướng quân đầu hàng chẳng qua là muốn lúc tấn công Trường Sa, đem đầu của ngươi treo trên cây cờ ba ngày, sau đó đưa xác tới Hàn Huyền, tiện cho xúi giục.



Dương Linh bật thốt:



- Có thật không?



Binh sĩ nói:



- Dương tướng quân, ngươi hãy nghĩ thử xem, trước kia ngươi ở Trường Sa đi theo Hàn Huyền thì cũng tính là nhân vật làm mưa làm gió, muốn gió có gió muốn mưa được mưa. Quan trọng là Hàn Huyền luôn tin tưởng ngươi, mà ngươi chưa hề khiến hắn thất vọng, trở thành phụ tá đắc lực của hắn. Nếu lúc này đem đầu ngươi treo trên quân kỳ thì tất nhiên Hàn Huyền sẽ bị đả kích rất lớn, rối loạn tấc lòng. Nói không chừng xúc động muốn báo thù cho tướng quân mà trúng kế của chúa công.