Phong Lưu Tam Quốc

Chương 37 : Thương Long lĩnh

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Ba người một bên ăn uống, nhìn về phía Hoa Sơn hùng vĩ mà khen lạ.



Đúng lúc này từ xa đi tới mấy người mỗi người đều hung thần ác sát tay cầm binh khí khiến cho người ta cảm thấy giống như thổ phỉ.



Đi tới tiệm rượu ven đường này có người hô to nói:



- Ông chủ mang rượu tới đi.



Ông chủ kia dường như cũng quen thuộc bọn họ vội vàng cầm bầu rượu lên mà nói:



- Mấy vị đại gia các vị từ lâu rồi không đến tiểu điếm.



Trong mấy người có một người vẻ mặt dữ tợn, hô to nói:



- Đúng thế, gần đây quan binh đội ngũ không ngừng đi qua các huynh đệ phải ẩn nấp.



Lão bản kia mang rượu tới lên trên bàn của bọn chúng rồi thấp giọng hỏi:



- Đại gia có phải là có đại sinh ý rồi không?



Lại có một đại hán ngang ngược không hề cố kỵ nói:



- Không sai sáng nay đã làm được một đại sinh ý.



Lão bản kia hơi hứng thú hỏi:



- Đại sinh ý gì vậy?



Đại hán nói;



- Trường An có một nữ tử đại quan gả tới Hà Đông, hôm nay đi ngang qua dưới chân núi Hoa Sơn bị ba vị đương gia cùng đám huynh đệ chúng ta cướp về núi rồi.



- Đúng thế, các huynh đệ ở trong ổ lâu rồi bây giờ mới có thể động gân cốt.



Một đại hán nói tiếp.



Lại có đại hán nói:



- Đám quan binh kia đúng là đồ bị thịt, lão đại mới giết hai người đã bỏ chạy tứ tán rồi.
Trương Lãng trầm tư một lúc rồi nói:



- Các ngươi xử trí người bắt thế nào?



Tên đại hán kia nói:



- Nữ có tư sắc chúng ta bắt về trại còn nam thì để lại.



Xem ra đám thổ phỉ này cũng không quá xấu, Trương Lãng thầm nghĩ, lại hỏi tới một vấn đề, lúc này mới đem dây trói bọn chúng lạ nhét vào một địa phương vắng vẻ.



Ba người chuẩn bị một chút đồ cuối cùng cũng quyết định lên núi tiến tới Thương Long lĩnh, bằng không Thái Văn Cơ có chuyện gì phát sinh thì Trương Lãng không thể tiếp nhận được, đám sơn tặc kia ngoại trừ ba tên đương gia có võ công thì tất cả đều là hạng xoàng nhân số không tới bốn trăm người đều là đám đầu đường xó chợ mà thôi.



Một đường đi lên Hoa Sơn, thế núi hiểm yếu vô cùng khó đi Trương Lãng cuối cùng cũng cảm nhận được sự hiểm trở của nó, không có những dụng cụ như thế kỷ hai mươi mốt, bọn họ đi đường khó khăn vô cùng.



Ba người cẩn thận từng chút một không có tâm tư thưởng thức cảnh sắc xung quanh.



Trời nhanh chóng tối đi đám người bọn họ cuối cùng cũng tới Thương Long lĩnh, một đường trải qua không ít vách đá hiểm trở.



Dương Dung cũng kinh hãi nhìn Thương Long lĩnh thất thanh nói;



- Hiểm trở như vậy làm sao mà đi?



Trương Liêu cũng hít một hơi lạnh mà nói:



- Nếu chúng ta bị tập kích ở đây thì thật sự có mà chạy bằng trời.



Trương Lãng từ phía xa xa nhìn lại thấy trên đỉnh lĩnh giống như có người canh gác thì nói với Trương Liêu:



- Không sai bây giờ chúng ta đi qua người đối diện không cần động thủ chỉ cần bắn tên thì chúng ta cũng không chịu nổi.



Trương Liêu gật đầu nói;



- Hôm nay chúng ta chỉ có thể thừa dịp đêm tối mà vào tuy khó khăn nhưng nếu cẩn thận cũng không có vấn đề gì lớn.



Trương Lãng trầm tư nửa ngày cuối cùng thấy đây là phương pháp tốt nhất rồi.



Ba người bí mật tìm một nơi nghỉ ngơi, khi trời đã tối bọn họ mượn ánh trăng bắt đầu từ từ đi.