Phong Lưu Tam Quốc

Chương 371 : Vương Uy tiếp viện (hạ)

Ngày đăng: 02:02 20/04/20


Trương Lãng đứng lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng:



- Sáng sớm hôm nay ta mời các tướng sĩ đến là muốn phân công việc tấn công Trường Sa cho các ngươi. Các ngươi có lòng quyết thắng không?



Các vị tướng bên dưới ai cũng hùng hồn hét:



- Có tự tin!



Khí thế như mãnh hổ xuống núi, khiến người máu nóng sục sôi.



Trương Lãng trầm giọng quát:



- Tốt lắm, Toàn Tông đâu?



Toàn Tông mừng hết sức, trong ánh mắt ghen tỵ của các tướng sĩ, ngẩng đầu bước ra, quát lớn:



- Có Toàn Tông!



Trương Lãng cầm lấy một tấm lệnh bài quăng xuống đất, trầm giọng nói:



- Ngươi lập tức lĩnh ba ngàn binh sĩ đi ngoài thành Trường Sa khiêu chiến, chỉ được thắng, không cho phép thua! Nếu trận đầu tiên yếu đi uy phong quân ta thì ta sẽ hỏi tội ngươi!



Toàn Tông vang dội nhận lệnh, lập tức nhận lấy lệnh bài. Nhưng gã khựng tại đó không động đậy, mắt tràn đầy thắc mắc.



Trương Lãng nhíu mày hỏi:



- Làm sao vậy?



Toàn Tông ngập ngừng nói:



- Chúa công, nếu như Lưu Bàn giết đến, giáp công quân ta thì làm sao?



Trương Lãng khen ngợi gật đầu, phất tay nói:



- Nếu quân Lưu Bàn đến, ngươi có thua thì ta sẽ không trách ngươi.



Toàn Tông đem lệnh bài giơ trước ngực, hổ eo ưỡn thẳng tắp, giọng như chuông đồng nói:



- Mạt tướng lĩnh mệnh!



Sau đó gã nhanh như sao xẹt đi mất.




Trương Lãng vung áo choàng, uy phong nghiêm nghị bước ra chủ trại. Các vị tướng theo sau bước ra.



Trương Lãng nhìn sắc trời, ra lệnh:



- Nổi trống, xuất phát!



Các tướng sĩ đã sẵn sàng chờ xuất phát, nghe Trương Lãng ra lệnh lập tức giục ngựa xung phong.



Toàn Tông xông lên, dẫn theo ba ngàn binh sĩ xâm nhập Trường Sa. Trương Lãng cũng mang theo Mao Anh, Mao Kiệt ba ngàn Sơn Việt binh, chờ Toàn Tông xuất phát chừng nửa canh giờ thì đi theo, chỉ để lại Trương Ninh và khô lâu binh của mình phòng thủ doanh trại, đề phòng có biến động.



Khi Toàn Tông dẫn ba ngàn binh sĩ tới ngoài Trường Sa thành thì trời đã sáng tỏ.



Sớm có thám báo chạy đi báo cho Hàn Huyền, nói rằng quân Giang Đông đã giết đến rồi, hiện đang khiêu chiến ở dưới thành.



Hàn Huyền dẫn theo đám thuộc hạ đi lên thành quan sát trận thế Trương quân. Chúng thấy quân Trương Lãng y giáp gọn sàng chỉnh tề, sĩ khí tăng cao, dù nhân số binh sĩ không nhiều lắm nhưng rõ ràng huấn luyện nghiêm chỉnh, sức chiến đấu không tầm thường. Tướng lĩnh đi đầu tuy không biết là ai, nhưng xem thế tới rào rạt rất là uy mãnh, trong lòng Hàn Huyền có chút lo sợ, chưa đấu đã run.



Gã hỏi tướng sĩ bên hai bên:



- Có biết tiên phong dưới thành là ai chăng?



Bên cạnh có người lên tiếng thưa:



- Đấy là con trai của Dự Chương Toàn Nhu, Toàn Tông.



Hàn Huyền có nghe tiếng của Toàn Tông, nay nghe vậy thì biến sắc nói:



- Hổ phụ không khuyển tử, Toàn Nhu danh chấn Dự Chương, Toàn Tông càng rất được Trương Lãng yêu thích. Xem ra hôm nay tặc quân thế lớn, quân ta không thể tranh đấu được. Chỉ cần phòng thủ vững vàng, chờ quân Lưu Bàn đến thì có thể xông ra.



Thuộc hạ của Hàn Huyền là Khúc Phụ ngày thường tự phụ võ công cao, trong lòng có bất mãn, thầm nghĩ thời gian kiến công lập nghiệp đã tới rồi.



Gã xung phong nói:



- Đại nhân đã lo quá nhiều, ta thấy quân địch chẳng đáng là gì, Toàn Nhu chỉ là hư danh mà thôi. Hôm nay Khúc Phụ nguyện lấy một cây thiết thương trong tay vì đại nhân phân ưu giết địch. Nếu quân bại thì Khúc Phụ nguyện dâng lên đầu mình!



Hàn Huyền mừng rỡ nói:



- Tố! Tử Hư có thể đích thân điểm tướng, nếu Trường Sa ai cũng giống như người dốc sức tử chiến thì có thể phòng thủ vững chắc rồi.



Khúc Phụ được Hàn Huyền khích lệ thì vô cùng đắc ý, huênh hoang rời đi.