Phong Lưu Tam Quốc

Chương 377 : Hàn Huyền (hạ)

Ngày đăng: 02:02 20/04/20


Trong lúc binh sĩ xô đẩy thì từ ngoài cửa truyền đến tiếng nói, tiếp theo là một ông lão mặc giáp xanh, đầu đội mũ giáp, mặc áo choàng đen, tay nắm phối kiếm đi đến, chính là Lưu Bàn.



Hàn Huyền lòng căng thẳng. Tuy cấp quan của gã cao hơn Lưu Bàn mấy cấp nhưng lão lại là họ hàng xa của Lưu Biểu, dù thế nào thì gã không đắc tội nổi. Mắt thấy Hoàng Trung sắp bị xử tử mà Lưu Bàn đột nhiên xâm nhập, khiến gã tay chân luống cuống.



Hàn Huyền cố gắng nặn ra nụ cười, nói:



- Sao Lưu tướng quân không ở trên thành phòng chỉ huy binh sĩ phòng ngự Trương Lãng, mà tới đây để làm gì?



Trên mặt Lưu Bàn không có nụ cười, khuôn mặt khắc khổ xanh mét, mắt toát ra ngọn lửa giận dữ.



Lão sải bước tiến lên, tức giận nói:



- Có việc gì thì thái thú rõ ràng, cần gì hỏi tại hạ? Chỉ là lúc này là thời điểm dùng người, có câu ngàn quân dễ kiếm một tướng khó cầu. Tại sao Hàn đại nhân không nhận rõ trắng đen đúng sai?



Hàn Huyền cố nén lửa giận, nghiêm nghị nói:



- Lưu tướng quân, bổn thái thú biết tướng quân và Hoàng Trung có giao tình sâu dày, nhưng lần này sự việc nguy hại rất lớn, không thể có một chút sơ xuất. Không lẽ Lưu tướng quân vì nghĩa riêng mà bỏ mặc đại cục không thèm để ý sao?



Lưu Bàn đâu chịu từ bỏ, hai bên kịch liệt tranh cãi.



Ngay lúc này, lại có một thị vệ vội vàng chạy tới. Lửa giận trong lòng Hàn Huyền không chỗ trút ra, coi như thị vệ gặp xui, bị Hàn Huyền tát một cái đầu váng mắt hoa. Hàn Huyền không chịu từ bỏ, há mồm mắng một trận.



Xong gã mới tức giận nói:



- Có chuyện gì mà bối rối hoảng hốt vậy?



Thị vệ không lo đến mặt nóng rát, mở miệng nói:



- Bẩm quận thủ đại nhân, thám tử phát hiện khoảng ba, bốn ngàn binh sĩ Trương Lãng đang di động đến ngoài Trường Sa thành, dọc hướng nam thành đi tới đường hướng tây. Theo tốc độ hành quân của chúng, nhận định ban đầu là đi hướng Âm Sơn huyện, khoảng hai ngày thì có thể tới nơi.



Hàn Huyền bị hù giật nảy mình, khó tin thất thanh nói:




Quách Gia hiểu ý cười:



- Bây giờ đã tiến vào phân đoạn mấu chốt nhất của kế hoạch, thắng bại là đây.



Trương Lãng gật đầu, uy phong lẫm lẫm quát:



- Người đâu!!!



Trương Lãng nói:



- Ngươi mau thông báo cho Lữ Mông, khiến hắn hành động theo kế hoạch. Ngoài ra thông báo cho Hàn Sơn, để hắn dẫn theo thuộc hạ lập tức xuất phát.



Thị vệ vâng dạ, cung kính lui ra ngoài.



Quách Gia đợi thị vệ rời đi, nhìn Trương Lãng bộ dáng tự tin thì cười nói:



- Chúa công, tại sao ngươi không chút gì lo lắng sự việc sẽ bị thất bại?



Trương Lãng cười hì hì nói:



- Không phải ta không lo mà chuyện này thật sự không khiến ta lo nổi. Trong tay Lữ Mông có văn thư của Hàn Huyền cùng với con dấu quận Trường Sa. Nay Lưu Bàn sốt ruột như lửa đốt, nếu như vậy mà lão còn không trúng kế thì ta thấy chỉ còn nước lập tức rút khỏi Trường Sa.



Quách Gia than thở một tiếng, mặt đầy khâm phục nói:



- Kỹ thuật làm giả của chúa công cực kỳ siêu đẳng, coi như ngay mặt đối chất, muốn lập tức nhìn ra ngay thì cũng không phải chuyện dễ.



Trương Lãng cười ha hả nói:



- Được rồi, ta đói bụng quá, chúng ta đi ăn chút gì đi, đợt tin tốt của đám Hàn Sơn.