Phong Lưu Tam Quốc

Chương 392 : Dốc hết lực lượng (thượng)

Ngày đăng: 02:02 20/04/20


Sơn Việt binh xông lên trước nhất gặp nguy, dù hơi kinh sợ nhưng phản ứng cực nhanh, giơ đằng giáp thuẫn chặn lại mưa tên đầy trời. Dù vậy nhưng vẫn có vài chục binh sĩ phản ứng hơi chậm bị tên lạc bắn trúng, hét thảm ngã xuống đất.



Trương Lãng kinh sợ biến sắc mặt, vội ghìm chiến mã. Chiến mã phát ra tiếng hí thống khổ, móng trước giơ lên không trung.



Trương Lãng vừa khống chế chiến mã vừa lớn tiếng quát với phó tướng bên cạnh:



- Chẳng phải các ngươi nói quân địch thủy trại đã dốc hết lực lượng rồi sao? Tại sao nơi này còn có binh sĩ canh gác, hơn nữa xem tình huống thì ít nhất có năm, sáu trăm cung tiễn thủ? Sự việc quan trọng như vậy tại sao các ngươi có thể qua loa đến thế? Người đâu, trói Lý Phong lại cho ta, đợi việc qua đi sẽ tìm ngươi tính sổ!



Lý Phong bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, bị binh sĩ trói cũng không giãy giụa, chỉ lớn tiếng giải thích:



- Chúa công, căn cứ thủy trại của quân địch đúng là đã ra hết nhân mã rồi, nếu có chút gì giả dối thì thuộc hạ nguyện chịu quân pháp trừng phạt!



Trương Lãng tức giận nói:



- Nếu tình báo của ngươi không sai, vậy ở đâu ra quân Lưu Biểu canh gác?



Lý Phong mặt đầy xấu hổ, rất là khó hiểu nói:



- Thuộc hạ cũng không biết.



Lúc này Hoàng Trung tiến đến cầu tình nói:



- Chúa công, có lẽ là quân địch Đại Vân sơn biết bên Thiên Nhạc sơn xảy ra chiến sự, muốn chi viện nhưng nửa đường thấy Thiên Nhạc sơn đại bại, cho nên từ bỏ yếu lĩnh Đại Vân sơn, lui giữ căn cứ thủy quân cuối cùng, chỉ mong được thở dốc.



Trương Lãng ánh mắt âm trầm, nhưng hắn suy nghĩ kỹ thì thấy tình huống này rất có khả năng.



Sắc mặt hắn dịu lại, nói:



- Nếu đúng như lời Hán Thăng đã nói thì Lãng xin tạ lỗi.




- Kỳ thực cũng không có gì, chuyện này để Trương Ninh xử lý thì thích hợp hơn.



Lời vừa nói thốt ra, mọi người hiểu ngay. Xem ra Trương Lãng lại định dùng uy lực của khô lâu binh, ánh mắt bọn họ bất giác nhìn hướng Trương Ninh.



Trương Ninh cảm giác cái nhìn kỳ lạ của các tướng sĩ, dùng ánh mắt quyến rũ quét một vòng, khẽ cười duyên hai tiếng, sau đó ngồi một góc lấy lương khô ra ăn từng miếng, động tác cực kỳ thanh nhã.



Trương Lãng ngừng động tác ăn ngốn nghiến, nói với Trương Ninh:



- Đợi lát nữa nàng để Trương Côn, Trương Trọng chuẩn bị đi. Chúng ta đã không có nhiều thời gian, chừng một ngày nữa là quân Vương Uy sẽ quay về Ba Khâu, tới khi đó sẽ là trận khổ chiến với chúng ta.



Trương Ninh ừ một tiếng, tùy tiện ăn vài miếng rồi đứng dậy.



Trương Lãng ngây ra, thất thanh nói:



- Sao không ăn nữa? Ta đâu kêu nàng đi ngay bây giờ? Nếu không nghỉ một chút, lát nữa không có sức đánh nhau thì làm sao? Lỡ bị người chém xuống ngựa thì đừng trách ta ngược đãi tướng sĩ à.



Trương Ninh dịu dàng nói khẽ:



- Làm gì có? Chỉ là không có khẩu vị mà thôi.



Trương Lãng cười khổ lắc đầu, ánh mắt nhìn Trương Ninh dịu dàng rất nhiều.



Hắn nhẹ nhàng nói:



- Vậy nàng cẩn thận chút.



Trương Ninh dùng đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm nhìn Trương Lãng, dường như bên trong có tình cảm khác lạ, khiến người tinh thần rung động.