Phong Lưu Tam Quốc

Chương 396 : Lỗ Túc hiến kế (thượng)

Ngày đăng: 02:02 20/04/20


Lỗ Túc được Trương Lãng khen ngợi thì to gan hơn chút, nói tiếp:



- Nếu như viện quân của Chu Du tướng quân xuống dưới thì tin tưởng không bao lâu sau, đắn đo lợi hại rồi Thái Mạo sẽ đặt trọng tâm vào Nam Di, muốn đoạt trở lại Ba Khâu. Tới lúc đó đại quân nam hạ là lúc Hạ Khẩu bắt đầu phản công.



Quách Gia thật lâu không lên tiếng, biểu tình tràn đầy kinh ngạc nhìn Lỗ Túc vẻ mặt chất phác, thầm nghĩ quả nhiên một người kế ngắn hai người kế dài. Người có thể khiến chúa công chú trọng đúng là không có ai ăn chay cả. Mấy ngày qua gã vì lấy được Ba Khâu mà vội đến sứt đầu mẻ trán, không chú ý tới nước cờ Chu Du, xem ra muốn lật ngược bàn cờ thì phải trông vào Chu Du rồi.



Tuy Quách Gia nghĩ vậy nhưng miệng không quên nói:



- Chúng ta còn chưa thể quá đặt hy vọng vào Chu Du. Theo thư báo thì Chu Du đi xuống tới lui phải mất một, hai tuần, cho nên trong hai tháng này phòng thủ vững Ba Khâu mới là việc gấp rút.



Trương Lãng rất đồng ý cách nói của Quách Gia.



Hắn vỗ tay, lớn tiếng nói:



- Cố gắng đi, chúng ta đang thắng lợi. Chúng ta mong chờ nhìn thấy ba đường nhân mã quân địch phản kích sẽ cực kỳ thảm liệt. Cho nên hy vọng mọi người nâng cao tinh thần. Nhưng trước đó, chúng ta vẫn phải trước xử lý Kim Toàn đã, rồi chơi đùa với đám Văn Sính, Vương Uy.




Ban đêm, Trương Lãng kêu Quách Gia và Lỗ Túc tiến vào bàn bạc.



Hiển nhiên hai người cũng biết tại sao Trương Lãng gọi họ tới.



Vừa mới vào phủ lâu thì Quách Gia lập tức mở miệng nói:



- Chúa công, xem tình hình thì sẽ có biến động, đám Văn Sính mấy ngày nay không có động tĩnh gì, thuộc hạ nghi ngờ chúng giở trò gì đó.



Trương Lãng ánh mắt ý bảo hai người ngồi xuống ghế, sau đó sắc mặt nghiêm trọng nói:



- Cũng vì ta nghi ngờ điều này nên mới đêm khuya kêu các ngươi tới bàn bạc.



Quách Gia nâng lên tách trà thị nữ bưng tới, uống một ngụm rồi đặt xuống, suy tư. Nếu họ phát hiện Triệu Vũ tuy không có danh phận nhưng là phu nhân thật sự đưa trà rót nước cho họ, chỉ sợ vinh hạnh muốn chết, sẽ không bình tĩnh uống nước như vậy.