Phong Lưu Tam Quốc

Chương 408 : Trần Võ

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Trần Võ cao thước bảy, mặt vàng mắt đỏ, bộ dạng cực kỳ quái lạ cũng bước ra khỏi hàng. Dù gã là võ phu, bộ mặt cực kỳ đáng sợ, nhưng Trần Võ làm người vui tính, tính tình ngay thẳng, rất tốt ở chung.



Trần Võ than vãn rằng:



- Đánh nhiều năm như vậy, chưa từng buồn bực như hiện tại. Rõ ràng kẻ địch ở trước mặt, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng lại không có cách nào. Chúa công cũng thật là, để làm chi không phái Chu Du tướng quân giết tới Ô Lâm cho rồi, cũng để chúng ta trút giận.



Các vị tướng tuy không dám đồng ý Trần Võ oán thầm Trương Lãng, nhưng cũng không ra tiếng phản đối, hiển nhiên gã nói trúng trái tim mọi người.



Chỉ mình Trình Dục mặt sa sầm, vẻ âm trầm tràn đầy khuôn mặt.



Gã hừ lạnh, nói:



- Nếu trong lòng Tử Liệt đã bực mình thì bổn thái thú đặc biệt cho ngươi nghỉ ngơi, để ngươi về Mạt Lăng giải buồn. Đợi kết thúc cuộc chiến công phòng Hạ Khẩu rồi lại gọi người về nhập quân, như vậy chắc ngươi không buồn bực nữa chứ?



Trần Võ giật nảy mình, vội vàng lên tiếng:



- Thái thú đại nhân, tuyệt đối không được! Để ta nhàn rỗi ở nhà thì chẳng bằng giết ta cho rồi!



Nói xong bàn tay to lén túm y giáp của Chu Thái bên cạnh, hy vọng gã nói giúp giùm mình. Chu Thái dù cũng là kẻ thô lỗ nhưng rõ ràng khinh thường việc Trần Võ oán trách Trương Lãng, nghiêng đầu đi, phớt lờ động tác nhỏ của Trần Võ.



Trần Võ sốt ruột muốn chết, mặt đỏ hồng, suýt chút gào la.



Các vị tướng nhìn thấy thì cười thầm trong bụng, nhưng không ai dám ra tiếng giúp gã.



Trần Võ mặt như đưa đám, cực kỳ ủ rũ.



Đang lúc Trần Võ còn muốn cầu xin Trình Dục thì người kia không có tâm tình trêu chọc nữa, nhàn nhạt nói.



- Được rồi, ta không lập lờ với các ngươi nữa. Mới nhận được tin, Tôn Sách tướng quân dẫn năm ngàn nhân mã giết tới Bồ Kỳ, còn ước hẹn thời gian với chúng ta, chuẩn bị tấn công Ô Lâm, thời điểm sẽ là sáng hôm nay.



- A ô!



Trình Dục vứt dứt lời, trong hội trường lập tức vang tiếng hoan hô rầm trời.



Tuy mọi người sớm có chuẩn bị, nhưng tin tức đến quá đến đột ngột, khiến họ rất là vui vẻ.



Một vị tướng hưng phấn, cảm thán nói:



- Chúa công đúng là sáng suốt mà!



Một vị tướng khác kiềm không được nịnh nọt bảo:
Trình Dục rất vừa lòng gật đầu, nói:



- Vậy ngươi đi đi.



Đổng Tập hùng hồn đáp:



- Mạt tướng thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!



Theo Trình Dục điểm danh từng vị tướng, từng thanh âm nhiệt huyết sục sôi, tất cả tướng sĩ ngày càng hưng phấn, đôi mắt kích động biến thành đỏ rực. Người được chỉ tên thì hùng hổ đi ra lĩnh binh. Không được kêu thì nắm tay rôm rốp, bởi vì họ hiểu rằng phá quân Lưu Biểu chỉ có hai ngày này.



Cùng lúc đó, tại Xích Bích.



Tưởng Khâm đứng trên lầu các, bầu trời tối đen đối lập hẳn với đầy trời ánh lửa.



Tưởng Khâm mắt hổ lóng lánh nhìn quét thủy trại dưới lầu các. Binh sĩ rậm rạp đầy chiến thuyền, binh khí có ánh lửa chiếu rọi lấp lánh.



Gã rống to:



- Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa?



- Sẵn sàng rồi!



Các binh sĩ cao giọng đáp, thanh âm vang tận mây xanh.



Tưởng Khâm mạnh vẫy tay, trường thương trong tay dưới ánh trăng lóe ánh sáng lạnh lẽo.



Gã lại rống lên:



- Cầm lấy binh khí của các ngươi, hãy sục sôi nhiệt huyết của các ngươi! Là đàn ông Giang Đông, đã chuẩn bị sẵn sàng huyết nhiễm sa trường, tử chiến về nhà rồi sao!?



- Sẵn sàng rồi!



Một vạn thủy quân cùng gào, thanh âm đinh tai nhức óc, máu nóng sục sôi.



Tưởng Khâm lại hét to:



- Hôm nay chỉ có thắng, không được thua! Ba quân nghe lệnh, xuất phát!



- Xuất phát!!!